Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh - Chương 190
Cập nhật lúc: 2025-03-27 19:44:16
Lượt xem: 1
May mắn là giá trị SAN của cô gái này đã khôi phục, nếu như không khôi phục được thì sao? Nếu cô gái này biến thành kẻ phá hoại thì phải làm sao?
Ôi- - vừa nghĩ lại đã cảm thấy thật đáng sợ.
Diệp Thạch Lục đang nghĩ ngợi lung tung, chợt nghe thấy Thích Mê hỏi: "Phía trước chính là căn cứ à?”
Anh ta ngước mắt nhìn lướt qua, gật đầu.
Cách đó không xa có một chiếc lồng sinh thái hình bán cầu trong suốt khổng lồ vây quanh một bộ phận nhà cao tầng ở trong đó. So với những tòa nhà lâu năm không tu sửa nhìn thấy ở ven đường, những tòa nhà trong lồng sinh thái này mới hơn nhiều, tường ngoài của tòa nhà cao nhất được lát bằng kính, dưới ánh sáng mặt trời chiếu rọi hiện ra màu sắc rực rỡ, vô cùng có cảm giác tuyệt vời về sự lợi hại của khoa học kỹ thuật.
Đi thêm một đoạn nữa, sau khi cách căn cứ ngày càng gần, Thích Mê phát hiện giữa những tòa nhà hiện đại hóa kia trồng không ít cây cối xanh um tùm, một bộ phận con người đang ngồi vây quanh dưới bóng cây vừa nói chuyện vừa cười đùa, bộ dạng rất vui vẻ thoải mái.
Cùng với cảnh phố xá thê lương một đường chạy tới hình thành nên sự đối lập rất lớn.
“Xem đi, không phải tôi đã nói với cô căn cứ là nơi an toàn nhất hay sao, ở đằng kia còn có không ít ông cụ già đang chơi cờ nói chuyện phiếm đó, nơi nguy hiểm nào lại có cảnh tượng như vậy chứ?" Diệp Thạch Lục đắc ý nhướng mày, trong lời nói tràn đầy sự tự hào đối với căn cứ này.
“Ừ, đúng là không tệ.”
Thích Mê thấy một màn hài hòa này, khóe môi cũng không tự giác giương lên.
Vài phút sau, Diệp Thạch Lục dừng xe máy ở bên ngoài lồng sinh thái trong suốt, lấy máy truyền tin ra.
Thích Mê ôm bọn nhỏ từ trên xe xuống, đứng ở một bên chờ. Nhìn từ khoảng cách gần như vậy, cô phát hiện lồng sinh thái này giống như một cái bong bóng thật lớn, chỉ dựa vào một lớp màng mỏng bao phủ khu vực này, giống như chỉ cần dùng kim đ.â.m nhẹ nhàng một cái thì nó sẽ bị vỡ ra.
Nguyệt
Ba thằng nhóc nảy sinh sự hiếu kỳ, đang chuẩn bị dùng bàn tay nhỏ bé của mình đi đụng thử một cái, ngay lập tức đã bị Diệp Thạch Lục tinh mắt quát ngừng lại: "Không được đụng chạm lung tung, nếu không sẽ phát động đội bảo an của căn cứ đến đây!"
Cháu xin lỗi...
Ba đứa nhỏ ngoan ngoãn buông tay.
Sau một hồi điện tín vang lên, máy truyền tin của Diệp Thạch Lục rốt cục đã có hồi âm.
Giọng nói dịu dàng của một người phụ nữ từ trong đó chậm rãi truyền đến: "Xin chào, đây là phòng khám y tế, xin hỏi anh cần trợ giúp gì vậy?"
Diệp Thạch Lục: "Tôi là nhân viên tinh lọc số hiệu C4859 Diệp Thạch Lục báo cáo, trên đường đi tôi gặp một người phụ nữ đang ở mức độ hỗn loạn ý thức trung bình mang theo ba đứa trẻ có ý thức bình thường, đề nghị phòng khám y tế cho người đến tiến hành kiểm tra sức khỏe cơ bản cho bọn họ."
“Đã hiểu, chúng tôi sẽ lập tức cho người tới đó.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-mang-theo-dam-nhai-con-o-nha-tre-di-cau-sinh/chuong-190.html.]
Nói xong, đối phương cắt đứt truyền tin.
Thích Mê không nghĩ tới tiểu đội y tế ở đây vừa nói “lập tức” tới thì sẽ thật sự là “lập tức” tới, cả người cô đều có cảm giác mệt mỏi đang chuẩn bị tìm một chỗ để ngồi, vừa mới cúi người xuống, đã nghe thấy tiếng xe cứu thương và chiếc xe cứu thương lóe lên ánh sáng màu xanh từ sâu trong thành phố gào thét mà đến.
Cô đành phải đứng thẳng dậy, liếc mắt nhìn một cái, nghênh đón nụ cười đắc ý của Diệp Thạch Lục: "Cô xem, hiệu suất làm việc của căn cứ chúng tôi có phải là siêu lợi hại hay không?"
Thích Mê nhếch khóe miệng.
Ngay tại mấy giây nói chuyện của bọn họ, chiếc xe cứu thương đã dừng ở một địa phương cách bọn họ không xa, một vài y tá xếp hàng mang theo loại hòm nhỏ dùng để chữa bệnh chạy tới, rất trật tự đặt tấm thẻ ở trước n.g.ự.c lên trên lồng sinh thái thay phiên nhau tiến hành quét thông tin.
Khi âm thanh của trí tuệ nhân tạo thông báo cho phép bọn họ được đi qua, lồng sinh thái trong suốt lập tức tự động mở ra một cánh cửa hình bán nguyệt, vài người y tá mang vẻ mặt lo lắng từ trong đó chạy ra.
“Ai là bệnh nhân có ý thức hỗn loạn trung bình?" Y tá hỏi Diệp Thạch Lục.
Không đợi Diệp Thạch Lục trả lời, Thích Mê đã ngoan ngoãn giơ tay lên: "Là tôi…”
"Cô đừng nhúc nhích, giữ vững nhịp thở, học theo nhịp thở của tôi, thở ra... hít vào... thở ra...hít vào…" Mấy y tá lập tức vây quanh Thích Mê, đỡ cô ngồi xuống.
Thích Mê cảm giác mình không giống như là một bệnh nhân bị hỗn loạn ý thức, mà càng giống là như một sản phụ sắp lâm bồn, học theo bọn họ điều chỉnh lại hô hấp.
Nhiệt tình đến mức cô hoàn toàn không có cách nào cự tuyệt.
Những cô y tá nhỏ này mặt ngoài nhìn rất hỗn loạn, líu ra ríu rít, nhưng động tác lại không hiểu sao rất trật tự, từng việc từng việc không hề để xảy ra sai lầm.
[Cảnh báo! Trị số SAN 38, đã thấp hơn mức bình thường 50, người này đang trong tình trạng hỗn loạn ý thức trung bình.]
Cô y tá lấy dụng cụ đo cho cô xong lập tức lấy mấy viên thuốc từ trong hộp y tế ra đưa cho cô: "Nào, uống nó xong sẽ đỡ hơn rất nhiều.”
Thích Mê nhìn những viên thuốc màu xanh kỳ quái này, không nhúc nhích.
Giống như nhìn ra sự nghi ngờ của cô, cô y tá nhỏ lập tức cầm lấy một viên bỏ vào trong miệng, cười nói: "Yên tâm đi, những viên thuốc này tuyệt đối an toàn, không tin cô nhìn xem...... A --" Nói xong cô ấy lập tức nuốt viên thuốc trong miệng xuống, há miệng về phía cô ý bảo cô nhìn xem.
Thích Mê vô thức quét mắt nhìn Diệp Thạch Lục, mặc kệ nói như thế nào Diệp Thạch Lục cũng đã cứu cô một mạng, ít nhiều cô cũng hơi tín nhiệm anh ta.
Thấy anh ta gật đầu, cô mới chậm rãi cầm lấy mấy viên thuốc màu xanh này, bỏ vào trong miệng.