Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh - Chương 185

Cập nhật lúc: 2025-03-27 19:42:48
Lượt xem: 3

*

Mọi người từ phòng khách cầm lấy hai cái ghế đặt vào trong phòng ngủ, trói hai người bọn họ lưng tựa lưng vào trên ghế.

Khoảnh khắc cửa đóng lại, phòng ngủ chìm vào trong bóng tối không thấy được năm ngón tay.

Thích Mê cùng với Tào Minh Trạch đều đưa lưng về phía đối phương, lẳng lặng lắng nghe tiếng hô hấp của người bên kia.

Không biết đã qua bao lâu, Tào Minh Trạch phát ra hai tiếng cười khẽ.

“Không có chứng cứ lại muốn tiếp tục giả thần giả quỷ đúng không?” Anh ta cố ý

dùng thanh âm đắn đo, chỉ để cho một mình Thích Mê có thể nghe thấy được, nhỏ giọng nói, "Haiz, nếu như trên thế giới này thật sự có quỷ hồn trở về báo thù, thì như thế nào lại cách tận mười hai năm mới đến, cậu xem, những thứ này chẳng qua cũng chỉ dùng để lừa gạt con nít mà thôi..."

Nói tới đây, anh ta như là nghĩ tới cái gì, ánh mắt tìm tòi ở trong bóng tối: “Đúng rồi, sẽ không phải là cậu học được thủ đoạn trong mấy bộ phim truyền hình kia, cất giấu mấy thứ như là máy ghi âm gì đó ở đây chứ, chờ tôi nói ra sự thật ở chỗ này, sau đó cầm lấy bút ghi âm đưa đến cục cảnh sát để định tội tôi đâu nhỉ?”

Thích Mê không tiếp lời anh ta, vài giây sau, anh mới nhẹ nhàng thở dài một hơi: “Vì sao cậu lại muốn g.i.ế.c c.h.ế.t Kỳ Kỳ?”

“Thích Mê, cơm thì có thể ăn lung tung, nhưng mà nói cũng không thể nói lung tung nha, tôi cũng không hề g.i.ế.c người!” Tào Minh Trạch cố ý la lên, anh ta tin tưởng rằng chỉ cách một cánh cửa người trong phòng khách nhất định có thể nghe thấy.

“…”

Thích Mê siết chặt hai bàn tay, khuôn mặt lạnh lùng đến mức có thể nhỏ ra nước.

Tào Minh Trạch tuy rằng đã chắc chắn cắn c.h.ế.t không chịu thừa nhận, nhưng vẫn còn muốn nhảy nhót trêu chọc Thích Mê, chỉ thấy anh ta dựa lưng về phía sau, dùng giọng điệu lầm bầm lầu bầu nói:

"Cậu, Thích Mê, hot boy của lớp, từ nhỏ lớn lên đã đẹp trai, bao nhiêu cô gái xinh đẹp vây quanh cậu... Tôi thích một người, cô gái đó đã nói cho tôi biết người mà cô ấy thích chính là cậu, sau đó tôi lại thích một người, haiz cô gái đó vậy mà sau khi nhìn cậu thì lại không thèm để ý gì tới tôi nữa, cậu nói xem người như cậu có phải sinh ra đã chính là khắc tinh của tôi hay không?"

Tào Minh Trạch dừng lại một chút, thấy Thích Mê không hề có chút phản ứng, lại tiếp tục nói: "Ai da, tính ra cũng phải có tới năm sáu cô gái nhỏ ấy chứ, đều không thích tôi, người mà các cô ấy thích chỉ có cậu, mỗi lần ứng phó với tôi thì cũng chỉ lặp đi lặp lại một hai câu như vậy..." Nói xong, anh ta còn cố ý bắt chước giọng nói của những cô

gái kia, nũng nịu nói, "Tào Minh Trạch anh là một người tốt, nhưng thực sự xin lỗi, người tôi thích là Thích Mê... Ha ha ha ha ha, cậu nói xem có phải là rất buồn cười hay không?"

Thích Mê im lặng hai giây, từ giữa kẽ răng nặn ra một câu: "Đây chính là nguyên nhân cậu g.i.ế.c c.h.ế.t Kỳ Kỳ sao?”

Tào Minh Trạch lập tức lại cao giọng la lên: "Cậu nói bậy bạ gì vậy, tôi không g.i.ế.c bạn gái cậu, tôi không hề g.i.ế.c người!"

Nói xong, anh ta cố ý nghiêng đầu về phía gần bên tai của Thích Mê, cười nói:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-mang-theo-dam-nhai-con-o-nha-tre-di-cau-sinh/chuong-185.html.]

“Đúng vậy.”

Một tiếng nói nhẹ nhàng rơi xuống, ngay cả ghi âm của điện thoại di động cũng không thể nào bắt được.

Thích Mê hơi liếc mắt, có thể nhìn thấy dáng vẻ đắc ý cực điểm của Tào Minh Trạch ở trong bóng tối.

Nguyệt

Tào Minh Trạch nhìn bốn phía xung quanh, “Tôi thấy từ đầu đến cuối đều là do một mình cậu tự biên tự diễn mà thôi, đúng không Thích Mê?”

“Nhưng chính tai tôi nghe thấy, chính miệng anh thừa nhận đã g.i.ế.c c.h.ế.t Kỳ Kỳ!”

“Tôi không g.i.ế.c người! Và tôi cũng chưa từng nói qua những lời này!”

Tào Minh Trạch la hét xong, lại dụng giọng điệu quái gở truy hỏi một câu, "Vẫn là câu nói đó, chứng cứ của cậu đâu? Không có chứng cứ thì cậu sẽ định tội tôi như thế nào đây? Chẳng lẽ cậu cứ chuẩn bị mang tôi đến cục cảnh sát như vậy, sau đó nói với anh cảnh sát, nói chính miệng tôi đã thừa nhận g.i.ế.c người, ai g.i.ế.c người lại đi tự thừa nhận cơ chứ! Trừ khi đó là kẻ ngốc!"

Thích Mê không nói gì.

Căn phòng lại trở nên yên tĩnh.

Nhưng không đến một phút đồng hồ, Tào Minh Trạch đã nghe thấy phía sau lưng truyền đến thanh âm bước đi cộp cộp cộp…, ngay sau đó, anh ta cũng cảm giác được bên người mình vừa lướt qua một trận gió mát nhỏ.

Có người vừa đi ngang qua anh ta!

Tào Minh Trạch bỗng nhiên cảm thấy da đầu tê dại, còn chưa kịp nói chuyện, anh ta đã nghe thấy trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói âm u lạnh lẽo của Thích Mê:

“Tôi chưa từng nói là sẽ để cảnh sát xử lý chuyện này.”

“!!!”

Đồng tử của Tào Minh Trạch co rụt lại, vừa định đứng lên thì đã bị dây thừng buộc chặt trên người ngăn cản, tay chân của anh ta đều bị trói chặt trên ghế, mặc cho anh ta có giãy giụa như thế nào cũng không thoát ra được.

Anh ta sững sờ nhìn lên phía trên, hoảng hốt nói: "Cậu làm sao có thể đứng lên được?!”

“Còn nhớ là ai đã trói tôi không?" Thích Mê hỏi ngược lại, không vội vàng không hoảng sợ đi về phía cửa phòng.

Tào Minh Trạch nhớ lại một chút, xác nhận là Từ Vị, đầu óc đột nhiên rõ ràng: "Cậu ta cùng với cậu là một nhóm?"

"Không chỉ có cậu ta, còn có người đã trói cậu…”

 

Loading...