Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh - Chương 182

Cập nhật lúc: 2025-03-27 19:41:50
Lượt xem: 3

Sau đó khi những người khác quay đầu lại nói chuyện với anh ta, Tào Minh Trạch lại khôi phục biểu tình thật thà chất phát của một người hòa giải như ngày bình thường, khuôn mặt vô tội giống như người bị hại, tỏ vẻ mình cái gì cũng không biết.

Thích Mê im lặng không lên tiếng nhìn chằm chằm vào Tào Minh Trạch.

Mặc dù ánh mắt anh ta vẫn luôn khiêu khích anh, nhưng biểu cảm vẫn giả bộ đang sợ hãi.

Sau khi lý trí quay trở lại, Thích Mê đã hiểu được Tào Minh Trạch thật ra đang muốn cố ý chọc giận mình, để cho anh biến thành một người điên ở trước mặt những người này.

Anh càng mất bình tĩnh, lại càng dễ dàng khiến cho người khác hoài nghi.

Biến anh thành một phần tử nguy hiểm cũng tốt, cứ như vậy, nếu như có phân đoạn bỏ phiếu bầu ra hung thủ, tâm tình kích động của anh tuyệt đối sẽ khiến anh biến thành lựa chọn đầu tiên của những người khác.

Chuyện năm đó không có bất kỳ chứng cứ nào, cho dù hiện tại mọi người có suy luận hợp tình hợp lý như thế nào đi nữa, tất cả chẳng qua cũng đều chỉ là suy luận mà thôi. Tuy rằng ở trước mặt Thích Mê chính miệng Tào Minh Trạch đã thừa nhận là anh ta g.i.ế.c người, nhưng mà lời nói ra bằng miệng cũng không có chứng cứ để chứng minh điều đó.

Tào Minh Trạch nhìn trúng điểm này mới có thể không chút cố kỵ để lộ ra sự thật chính anh ta là kẻ g.i.ế.c người, ngồi yên một chỗ hưởng thụ cảm giác vui sướng khi Thích Mê biết sự thật nhưng lại không thể nào bắt được nhược điểm của anh ta.

Dù sao thì Tào Minh Trạch từ trước đến giờ đều nổi tiếng là một người thành thật chất phác, mặc cho là ai cũng sẽ không hoài nghi anh ta là hung thủ g.i.ế.c người.

Bao gồm cả Thích Mê.

Nếu như không phải Tào Minh Trạch cố ý tự thừa nhận, anh thật sự cũng không bao giờ hoài nghi đến người luôn bày ra dáng vẻ thành thật này.

“Thích Mê, con gái của ông chủ nhà trọ là bạn gái cậu à?”

Một câu nói của Mao Tường kéo suy nghĩ của Thích Mê trở lại, sau khi phục hồi tinh thần, anh phát hiện tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn anh với ánh mắt thương hại.

Bao gồm cả Tào Minh Trạch.

Thích Mê cảm giác hơi bực bội, tránh ánh mắt của bọn họ: "Ừ.”

"Ai da vậy thật sự đúng là rất đáng tiếc, ai có thể nghĩ đến đêm hôm đó sẽ xảy ra loại chuyện như vậy chứ?" Tào Minh Trạch ngoài mặt thì giống như đang an ủi, nhưng thật ra là đang dùng những lời lẽ quái gở để khiêu khích anh.

Thích Mê siết chặt nắm tay, liếc nhìn anh ta.

Sau một cuộc trò chuyện ngắn ngủi, bảy người lại tiếp tục thảo luận về hung thủ.

Nghe mọi người càng nói càng không đáng tin, lại còn suy nghĩ đến phương diện huyền học để suy luận, Thích Mê nhìn thoáng qua Tào Minh Trạch đang âm thầm cười trộm ở một bên, ý đồ đem suy nghĩ của bọn họ kéo trở về: "Có lẽ chúng ta nên đổi một cái suy nghĩ khác, Lương Khôi nói người đã g.i.ế.c c.h.ế.t anh ta cùng với người g.i.ế.c c.h.ế.t Kỳ Kỳ là cùng một người, vậy không bằng chúng ta nên thảo luận một chút là ai đã g.i.ế.c c.h.ế.t Lương Khôi?"

Lúc này đầu óc của Lý Hội xoay chuyển rất nhanh, giơ tay lên: "Không đúng, không phải Lương Khôi đang ở chỗ này sao, chúng ta trực tiếp hỏi cậu ta không phải là được rồi à, còn đoán cái gì mà đoán?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-mang-theo-dam-nhai-con-o-nha-tre-di-cau-sinh/chuong-182.html.]

Mọi người giật mình - - đúng vậy, Lương Khôi đang ở chỗ này vậy thì trực tiếp hỏi cậu ta là được không phải sao? Cậu ta chắc chắn biết rõ là ai đã g.i.ế.c mình!

Thích Mê quét mắt nhìn lên bầu trời, thản nhiên nói: "Quỷ hồn không lợi hại như chúng ta nghĩ đâu, hiện tại chẳng qua cậu ấy chỉ còn là một chút ý thức, không thể nào truyền được tin tức chính xác cho chúng ta.”

"Vậy thì phải làm sao bây giờ?" Người nào đó hỏi.

Thích Mê nhìn bọn họ, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên người Tào Minh Trạch: "Để cho Lương Khôi nhập vào người, không chừng lại có thể.”

Lời này vừa nói ra, mọi người lại rơi vào rối rắm:

Nhập vào người... Để quỷ hồn nhập vào người, giống như mượn xác hoàn hồn sao?

Lỡ như sau đó Lương Khôi không chịu rời đi thì làm sao bây giờ?

...

Nói tới nói lui, cũng không có ai tình nguyện lấy bản thân ra để mạo hiểm.

“Vậy thì để tôi làm." Thích Mê chậm rãi đứng dậy, đi đường không cẩn thận lại làm tắt một ngọn nến, làm cho tất cả mọi người đều hoảng sợ trừng to hai mắt.

Chỉ còn lại ba ngọn nến.

Căn phòng trở nên tối hơn.

Thỉnh thoảng có tia chớp lóe lên mới có thể chiếu ra diện mạo vốn có của căn phòng.

Thích Mê đi đến góc phòng nâng một cái gương lên, đứng ở chính giữa phòng: "Lát nữa sau khi nghe thấy tiếng chuông vang lên, mọi người có thể hỏi tôi các vấn đề, nhưng sau khi quỷ hồn nhập vào người cũng sẽ không nói ra quá nhiều tin tức, chỉ có thể nói [phải] và [không phải], đợi đến khi mọi người hỏi xong vấn đề, nhất định phải tới đập vỡ cái gương trong tay tôi, gọi tôi quay trở về.”

Nguyệt

Mọi người cái hiểu cái không gật đầu.

Từ Vị không nhìn ra Thích Mê vậy mà còn có loại bản lĩnh nhỏ này, nhịn không được hỏi: "Sao cậu biết được làm như vậy có thể bị quỷ hồn nhập vào người, cậu đã thử qua rồi à?"

Thích Mê ngước mắt, khẽ nhếch môi: "Cậu đoán thử xem?”

Từ Vị: "...”

Hiện tại Thích Mê cầm cái gương trên tay, từ góc độ của mọi người nhìn qua đó, lúc anh cười rộ lên bên trong cái gương cũng xuất hiện hình ảnh một người đang cười, hơn nữa trên gương còn bị nhiễm máu, mọi người nhìn đến da đầu đều bị tê dại.

 

Loading...