Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh - Chương 175
Cập nhật lúc: 2025-03-27 19:40:04
Lượt xem: 6
Thích Mê cười lạnh nhìn bọn họ: “Dù sao ma quỷ muốn làm gì thì làm, không có gì kỳ lạ.”
Căn phòng lại yên tĩnh trở lại.
Không biết có phải chỉ là ảo giác của mọi người hay không, nhưng sau khi Thích Mê nói ra lời này, bầu không khí xung quanh dường như trở nên lạnh lẽo hơn. Sáu ngọn nến đang cháy đã không thể chiếu sáng toàn bộ không gian, chỉ có thể phản chiếu những biểu cảm kỳ lạ của bảy người.
Rất kì lạ.
Thích Mê lật tờ giấy trắng lại, hướng mặt không có chữ đối diện với mọi người, sẵn sàng làm lại từ đầu.
Anh lấy bút viết tên Lương Khôi lên giấy trắng, bên trái viết [Có tội], bên phải viết [Vô tội], nghiêm túc nói: "Chúng ta có cần phân tích về mệnh đề lúc đầu, xem xem Lương Khôi có phạm tội g.i.ế.c người hay không?"
Thấy mọi người đều sợ hãi nhìn xung quanh không dám trả lời, Thích Mê hơi cong môi: "Nếu chúng ta có thể suy luận rằng Lương Khôi là kẻ sát nhân thì chúng ta có thể thuyết phục hồn ma của cậu ta, tôi nghĩ Lương Khôi sẽ không vì điều này mà tấn công chúng ta đâu nhỉ?"
Nửa phút sau, một dòng chữ xuất hiện trên tấm gương trong góc—.
[Đúng.]
Bắt đầu suy luận.
Thích Mê viết ra giấy hai nhân chứng và một vật chứng đã kết tội Lương Khôi năm đó, bắt đầu đưa ra phán đoán dựa trên những điều này.
[Nhân chứng 1: Hà Khải Hiên, người sống ở phòng bên phải trên tầng hai, đã nhìn thấy Lương Khôi đi lên lầu trước 12:10.]
[Nhân chứng 2: Từ Vị, sống ở phòng bên trái tầng 1, nhìn thấy Lương Khôi chạy ra ngoài dưới cơn mưa lớn lúc 12:15.]
[Vật chứng: con d.a.o gọt hoa quả cắm vào cơ thể chủ nhà có dấu vân tay của Lương Khôi trên đó.]
"Nếu chúng ta có thể suy luận những lời khai này có căn cứ, vậy thì không còn nghi ngờ gì nữa, Lương Khôi đã phạm tội g.i.ế.c người. Ngược lại nếu chúng ta phát hiện lời khai không có căn cứ, chắc hẳn Lương Khôi là người vô tội."
Thích Mê nhìn biểu cảm trên mặt từng người, thấy không có ai phản bác, anh nói tiếp.
Đầu tiên nên xem xét kỹ lưỡng lời khai của nhân chứng Hà Khải Hiên.
"Cậu nói cậu thấy Lương Khôi lên lầu trước 12:10. Lúc đó là mấy giờ?"
“Chắc là khoảng mười hai giờ bảy tám phút.”
Thích Mê mở to mắt nhìn thẳng vào anh ta: “Sao thời gian mơ hồ thế?”
Hà Khải Hiên chậm rãi trả lời: “Bởi vì sau khi nhìn thấy Lương Khôi đi lên lầu, tôi trở về phòng và xử lý lũ gián cùng Lý Hội trước khi nhìn đồng hồ. Lúc đó đã 12 giờ hơn 10 phút. Nói một cách đơn giản, tôi đã nhìn thấy Lương Khôi lúc mười hai giờ bảy hoặc tám phút."
Thích Mê viết lại rồi hỏi: “Vậy khi nào cậu nghe thấy tiếng vật nặng rơi xuống đất?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-mang-theo-dam-nhai-con-o-nha-tre-di-cau-sinh/chuong-175.html.]
"Vậy thì tôi cũng không biết. Lúc đó chúng tôi đều tắt đèn và nằm trên giường, nhưng chắc chỉ có bốn năm phút sau thôi." Hà Khải Hiên nhớ lại.
Thích Mê trầm tư suy nghĩ: "Điều đó có nghĩa là thời gian của cậu ở đây chỉ là ước chừng thôi phải không?"
Hà Khải Hiên mím môi: “Ừ… bởi vì tôi không ngờ lúc đó lại xảy ra chuyện, nên đương nhiên tôi cũng không để ý nhiều đến thời gian như vậy.”
Thích Mê ậm ừ, trong im lặng, âm thanh duy nhất là tiếng sột soạt viết vẽ trên giấy.
Mao Tường tò mò thò đầu ra, nheo mắt: "Viết cái gì thế?"
Thích Mê không để ý tới lời nói của hắn, sau khi đặt bút xuống, anh nhìn Hà Khải Hiên: “Vậy lúc đó cậu nhìn thấy Lương Khôi mặc bộ quần áo gì?”
“Áo len màu đen giống như khi t.h.i t.h.ể cậu ta được tìm thấy.”
Điểm này, Từ Vị và Hà Khải Hiên có thể làm chứng cho nhau, họ đều nhìn thấy Lương Khôi mặc áo len màu đen.
“Vậy lúc cậu nhìn thấy Lương Khôi đi lên lầu thì cậu đứng ở đâu?” Thích Mê tiếp tục hỏi, không nhìn ra được biểu cảm của anh.
Hà Khải Hiên suy nghĩ một chút, kiên quyết nói: "Ngay tại cửa, cách đó không xa, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Lương Khôi đi lên lầu."
Thích Mê: “Cậu có chắc chắn là cậu ta không? Tôi nhớ lúc quay về, xem ảnh nhóm của mọi người, có đến bốn người mặc đồ đen.”
Hà Khải Hiên hơi do dự.
"Hoặc là tôi đổi câu hỏi. Cậu nói nói cậu và Lý Hội đã tắt đèn đi ngủ sau khi diệt gián, nhưng tôi nhớ cậu luôn thích sạch sẽ, không tắm rửa sẽ không lên giường. Hôm đó cậu không tắm à?”
Hà Khải Hiên sửng sốt, sau khi suy nghĩ cẩn thận, anh ta trả lời: "Không, tôi đã tắm rồi. Tôi đang tắm thì nhìn thấy con gián." Nói xong, anh ta quay lại nhìn Lý Hội, như thể đang tìm kiếm một câu trả lời.
Lý Hội gật đầu chứng minh Hà Khải Hiên đang tắm thì nhìn thấy con gián: “Tôi nhớ lúc đó tôi đang nghịch điện thoại thì nghe thấy Hà Khải Hiên hét lên, cậu ta mặc xong quần áo liền chạy ù ra ngoài, tôi còn tưởng có chuyện gì, không ngờ chỉ là một con gián nhỏ.”
Lúc này Mao Tường càng nghe càng bối rối, cảm thấy bọn họ đi càng ngày càng xa: "Việc này thì liên quan gì đến gián, hotboy cậu có ghi chép được không thế?"
Thích Mê mỉm cười liếc hắn một cái: “Sẽ có kết quả nhanh thôi…”
Nguyệt
Anh lại nhìn chằm chằm Hà Khải Hiên, xác nhận lại lần nữa, "Khi ra ngoài, cậu có đeo kính không?" Vẻ mặt của Hà Khải Hiên thay đổi: "Tôi nghĩ là có, tôi… tôi không thể nhớ rõ."
"..."
Hỏi đến đây, suy nghĩ của mọi người đều thay đổi.
Hà Khải Hiên bị cận thị khá nặng, khi tháo kính ra trông không khác gì một người mù, nếu hôm đó anh ta không đeo kính, người đi lên lầu anh ta nhìn thấy có lẽ không phải Lương Khôi.