Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh - Chương 173
Cập nhật lúc: 2025-03-27 19:39:33
Lượt xem: 2
Lương Khôi chết, người c.h.ế.t không có bằng chứng chứng tỏ mình ngoại phạm.
Thích Mê viết lời khai trên giấy một cách ngắn gọn. Khi viết ra bốn chữ không có bằng chứng, anh hơi do dự: "Tôi nhớ năm đó bằng chứng trực tiếp là con d.a.o gọt hoa quả cắm trên người ông chủ nhà nghỉ đúng không?"
Từ Vị gật đầu: "Đúng, trên đó tìm thấy dấu vân tay của Lương Khôi."
Thích Mê suy nghĩ một chút, viết chữ "dấu vân tay" lên giấy, bên cạnh viết một dấu chấm hỏi lớn.
Mao Tường mắt nhắm mắt mở nhìn Thích Mê viết, thấy anh viết một dấu chấm hỏi lớn, đột nhiên tức giận: "Tên nhóc này, hotboy à, cậu thật sự tự xem mình là thám tử thật à? Còn viết dấu chấm hỏi, cậu có nghi ngờ gì về dấu vân tay ? Cảnh sát còn không phát hiện vấn đề gì, cậu còn cảm thấy có gì không đúng sao?"
Thích Mê dừng lại, cười như không cười, ngẩng đầu lên: "Nếu mọi chuyện chỗ nào cũng đúng, thế thì chúng ta đang làm gì thế? Chơi đồ hàng à? Hoặc bây giờ cậu có thể hỏi Lương Khôi xem chúng ta có phải đang chơi đồ hàng không?"
Thấy Thích Mê lại nhắc đến Lương Khôi hoàn hồn trở về, Mao Tường sửng sốt, chột dạ nhìn xung quanh, chắp hai tay nói: "Không có thắc mắc, Lương Khôi à, tôi không có thắc mắc gì hết…"
Sau khi Mao Tường không còn chen miệng vào, căn phòng chìm vào im lặng.
Thích Mê lấy giấy bút viết bốn chữ [Bằng chứng ngoại phạm] rồi hỏi về căn cứ để chia phòng lúc đó.
Theo kí ức của Từ Vị, năm đó bọn họ chia phòng hình như không theo quy luật nào, đều tùy ý. Mấy người vào xem thử phòng, thấy thích thì ở. Bởi vì anh ấy và Lương Khôi đều thích phong cách trang trí nhẹ nhàng của tầng một nên hai người lập hội ở cùng nhau.
Những phòng khác cũng vậy, ai thích phòng nào thì lập nhóm ở cùng nhau.
Còn về Lâm Phượng Tùng, anh ta thích căn phòng nhỏ ấm cúng có giường đơn, anh ta nói rất có cảm giác an toàn nên một mình ở một phòng.
"Vậy hôm đó lúc vụ án xảy ra, mọi người đều ở trong phòng chứ?" Thích Mê nhìn bọn họ.
Hà Khải Hiên chỉnh lại kính, trả lời trước: "Đúng, trong phòng tôi, tôi và Lý Hội có thể làm chứng cho nhau. Thậm chí tôi còn nghe thấy tiếng ngáy của Lý Hội."
Lý Hội ngượng ngùng nhếch miệng: "Không còn cách nào khác, lúc đó đã quá muộn rồi, tôi thật sự rất buồn ngủ."
Mao Tường và Tào Minh Trạch nhìn nhau: "Tôi nhớ hình như lúc đó chúng ta đã đóng cửa đi ngủ rồi phải không?"
Tào Minh Trạch gật đầu: "Đến giờ đó thì đã ngủ từ lâu rồi."
Bọn họ cứ nói cứ nói, ánh mắt trong vô thức chuyển sang Lâm Phượng Tùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-mang-theo-dam-nhai-con-o-nha-tre-di-cau-sinh/chuong-173.html.]
Lâm Phượng Tùng giật mình, bất giác lùi lại: "Các cậu… nhìn tôi như vậy làm gì?"
Mao Tường nhướng mày, trên khuôn mặt khôn lỏi hiện lên vẻ dò xét: "Đương nhiên là cảm thấy có vấn đề rồi... Chúng tôi có thể làm chứng cho nhau, còn cậu thì sao? Hôm đó có phải cậu đã tự đề nghị ở một mình không? Không lẽ cậu là kẻ sát nhân?”
"Làm sao… Làm sao có thể!" Thấy mọi người đều nghi ngờ mình, Lâm Phượng Tùng kích động vô thức lắp bắp: "Tôi không g.i.ế.c người, tôi… tôi không phải kẻ g.i.ế.c người!"
Mao Tường bĩu môi: "Hung thủ đương nhiên nói mình không phải hung thủ, có hung thủ nào lại tự nhận tội không cơ chú? Đêm đó cậu ở một mình trong phòng, làm việc gì cũng tiện, sau đó cậu chỉ nói là cậu ngủ mất rồi, cái gì cũng không biết là được."
"Tôi… tôi thật sự đã ngủ mà!" Mặt Lâm Phượng Tùng đỏ bừng rồi lại trắng bệch, nhịn hồi lâu mới nói: "Không… không phải tôi! Tôi không có g.i.ế.c người!"
"Chậc ~" Mao Tường trợn mắt, vẻ mặt không thể tin nổi, nhìn có vẻ đã chắc chắn Lâm Phượng Tùng là kẻ tình nghi lớn nhất rồi.
Nhìn thấy Lâm Phượng Tùng càng lo lắng càng lắp bắp, Hà Khải Hiên vỗ vỗ vai anh ta an ủi: "Yên tâm, đừng lo lắng, chúng tôi chỉ đang suy đoán thôi, không hề nói là cậu... Chỉ do đêm đó phòng chúng tôi gồm hai người có thể làm chứng cho nhau, cậu lại ở một mình, về bằng chứng ngoại phạm thì hơi bất lợi. Cậu thử nghĩ xem, có ai chứng minh được lúc đó cậu đang ngủ trong phòng không? "
"Không ai có thể chứng minh, nhưng lúc đó tôi thật sự đang ngủ!" Lâm Phượng Tùng lo lắng đến đỏ mặt.
Anh ta không ngờ chỉ vì ngủ một mình trong phòng mà sau nhiều năm như vậy, anh ta lại có cảm giác có trăm cái miệng cũng không cãi được.
Cuối cùng, Thích Mê đưa cho anh ta một ly nước, uống xong, anh ta mới thấy lòng mình bình tĩnh hơn.
Lâm Phượng Tùng uống một hớp nước, đầu óc hơi minh mẫn, hình như nghĩ đến cái gì, anh ta đột nhiên ngẩng đầu lên: “Cậu nói hai người có thể làm chứng cho nhau, người ở một mình thì không ai làm chứng đúng không?"
"Ý cậu là gì?"
Lâm Phượng Tùng nhìn chằm chằm Từ Vị: "Cậu và Lương Khôi ở cùng một phòng. Khi đó Lương Khôi không có ở đó, cậu là người duy nhất ở trong phòng. làm sao cậu có thể chứng minh rằng cậu đang ngủ trong phòng?"
Từ Vị: "?"
Ánh mắt của mọi người lại hướng về phía Từ Vị.
Lâm Phượng Tùng nói đúng, nếu Lý Hội và Hà Khải Hiên, Mao Tường và Tào Minh Trạch có thể làm chứng cho nhau, thì Từ Vị, người bị bỏ lại một mình trong phòng thực ra cũng ở trong hoàn cảnh tương tự như anh ta, không ai có thể chứng minh được rằng lúc đó Từ Vị đang ở trong phòng.
Nguyệt
Từ Vị vô thức lùi lại: "Không phải chứ, các cậu có lập trường không thế? Sao đột nhiên lại nhắm vào tôi?!”