Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh - Chương 172

Cập nhật lúc: 2025-03-27 19:39:16
Lượt xem: 5

Thích Mê vặn nút khóa cửa rồi đi về, nghe Từ Vị nghi ngờ mình, trong lòng buồn cười: “Cậu cảm thấy có thể sao?”

"Vậy chính xác thì đây là gì?"

Từ Vị chưa kịp nói xong, những chiếc chuông buộc trên bốn tấm gương đã vang lên tiếng leng keng, khiến lời nói của anh ấy đột ngột dừng lại.

Mặc dù không có gió, cũng không ai chạm vào nhưng những chiếc chuông này vẫn bắt đầu rung lên.

Tim mọi người đập rộn như trống, họ biết tiếng chuông này vang lên có nghĩa là có một chuyện quỷ quái đã giáng xuống với bọn họ, trò chơi hiển nhiên vẫn đang diễn ra, nhưng chuyện quỷ quái đã xuất hiện.

Và chuyện quỷ quái cuối cùng bọn họ nhắc đến là chính là Lương Khôi.

Có lẽ là để xác nhận suy đoán của mọi người, m.á.u chảy ra từ bốn tấm gương đặt trong góc, trên mặt gương nhẵn bóng và sạch sẽ xuất hiện bốn chữ lớn -

Xin chào các bạn.

Lương Khôi đang chào hỏi mọi người.

Một số người đứng gần nhất sợ hãi đến mức rúc vào nhau, suy sụp tinh thần.

"Mọi người đừng sợ. Đêm qua Lương Khôi đã nói với tôi rằng cậu ấy chỉ muốn tìm ra sự thật. Nếu mọi người có thể hợp tác để tìm ra kẻ sát nhân, cậu ấy sẽ không làm tổn thương chúng ta đâu, phải không Lương Khôi?" Thích Mê nhìn vào một trong những tấm gương.

Từ "bạn" mờ dần và thay thế bằng từ "có".

"Mọi người nhìn xem, Lương Khôi đồng ý rồi." Thích Mê nói.

"..."

Với sự nhắc nhở của Thích Mê, mọi người đã lấy lại được ý thức. Dù sợ hãi đến đâu, họ cũng cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy Lương Khôi đồng ý như vậy.

Tuy vậy nửa hơi thở vẫn nghẹn lại trong lồng ngực, không thể thở ra cũng chẳng thể nuốt xuống.

“Vậy…Vậy thì cứ nghe theo Lương Khôi, tiếp tục đi.” Hà Khải Hiên chỉnh lại kính, kéo rèm lại, không dám ngồi bên cửa sổ nữa, vội vàng đổi vị trí với Thích Mê.

Tương tự như vậy, những người khác cũng không muốn đến quá gần cửa sổ, chen chúc nhau, không hiểu sao để lại Thích Mê ngồi một mình.

Thích Mê không quan tâm, cảm thấy hai bên trái phải rộng rãi khá thoải mái.

Anh lấy ra một tờ giấy, dùng bút vẽ mấy đường ngang lên đó rồi ngước nhìn: “Vậy thì bắt đầu thôi… Đầu tiên, hãy nói xem ngày hôm đó các phòng của mọi người được phân bổ như thế nào?”

Sáu người nhìn nhau, suy nghĩ lại trôi về mười hai năm trước.

Ngày tốt nghiệp cấp 3, mọi người trong ký túc xá 405 hẹn nhau đi chơi, Thích Mê đột nhiên bận việc không đến được, nên chỉ có bảy người vào nhà nghỉ chỉ phục vụ bữa sáng trên núi, chủ nhà nghỉ và con gái ông đã tiếp đón họ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-mang-theo-dam-nhai-con-o-nha-tre-di-cau-sinh/chuong-172.html.]

Rồi đêm đó đã biến thành một đêm không thể quên với bọn họ.

Đêm đó sấm sét bão tố dữ dội, đến khoảng mười hai giờ, chủ nhà nghỉ và con gái ông bị sát hại trong phòng, quần áo của cô xộc xệch, nghi ngờ đã bị xâm phạm.

Qua nhiều lần nhận dạng hung thủ của nhân chứng, Lương Khôi đã bị liệt vào danh sách nghi phạm đầu tiên.

Ngày thứ hai, cảnh sát tìm thấy t.h.i t.h.ể của cậu ta trong một con sông gần đó, bước đầu xác định c.h.ế.t do bất cẩn rơi xuống nước.

……

"Tôi nhớ rằng tôi đã ở tầng một nhà nghỉ cùng với Lương Khôi." Bây giờ nhắc đến tên Lương Khôi, lại nghĩ đến việc ở cùng phòng với cậu ta, Từ Vị nổi hết cả da gà, nhịn không được bấu chặt ngón tay.

Thích Mê cầm bút do dự: "Tầng một phòng bên trái hay bên phải?"

"Hình như… là bên trái."

Thích Mê gật đầu, viết tên Từ Vị và Lương Khôi vào ô bên trái.

Tiếp theo là Lý Hội và Hà Khải Hiên, hai người chắc chắn họ ở trong phòng bên phải tầng hai.

Mao Tường và Tào Minh Trạch ở phòng bên trái tầng hai.

Lâm Phượng Tùng ở một mình trong phòng bên phải tầng một.

Phòng của chủ nhà nghỉ và con gái ông ta ở tầng ba, hiện trường vụ án. Phòng của cô con gái nằm bên phải tầng ba, ngay phía trên phòng Lý Hội và Hà Khải Hiên. Đó là lý do tại sao Hà Khải Hiên có thể nghe rõ âm thanh phát ra từ trên lầu.

Sau khi viết đơn giản trên giấy, Thích Mê ngẩng đầu lên: "Ngày hôm đó có những ai tham gia nhận dạng hung thủ?"

Mấy người nhìn nhau, Từ Vị và Hà Khải Hiên chậm rãi giơ tay lên.

Theo kí ức của hai người, Hà Khải Hiên phát hiện trong phòng có gián, mở cửa muốn lên tầng ba tìm ông chủ lấy thuốc diệt côn trùng thì thấy Lương Khôi một mình đi lên tầng ba.

Nguyệt

Nhưng sau khi con gián bị bạn cùng phòng Lý Hội giẫm chết, Hà Khải Hiên nhìn đồng hồ, đã là mười hai giờ mười phút, anh ta cảm thấy đã muộn nên không lên lầu nữa.

Nằm trên giường không lâu, anh ta nghe thấy hai tiếng vật nặng rơi xuống từ trên lầu truyền xuống.

Nhưng anh ta không nghĩ đến việc g.i.ế.c người mà mơ hồ ngủ mất. Sáng hôm sau khi lên lầu lấy thuốc diệt côn trùng thì thấy ông chủ và con gái ngã trong vũng máu, anh ta mới chợt nhớ đến âm thanh tối qua. Có lẽ là âm thanh hai người bị g.i.ế.c rồi ngã xuống đất.

Từ Vị thấy Lương Khôi sợ hãi chạy ra khỏi nhà nghỉ sau khi phạm tội lúc mười hai giờ mười lăm. Vì lúc đó có sấm sét sáng lên nên anh ấy chắc chắn đó là Lương Khôi.

Lời khai của hai người tạo nên vòng tròn khép kín. Một người nhìn thấy Lương Khôi lên lầu, một người nhìn thấy cậu ta chạy ra ngoài, điều này càng khiến Lương Khôi bị nghi ngờ.

Sau đó cảnh sát tìm thấy t.h.i t.h.ể của Lương Khôi trong con sông gần đó, bộ quần áo trên người giống y đúc lúc Từ Vị nhìn thấy. Điều này càng khẳng định Từ Vị không nhìn nhầm.

 

Loading...