Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh - Chương 168 - Thế giới 2 (phần 1 - Bách Vật Ngữ)
Cập nhật lúc: 2025-03-27 19:34:28
Lượt xem: 5
Thế giới vẽ nguệch ngoạc (đoạn đầu Thích Mê bị quỷ khống chế, tưởng rằng mình là con trai nên để ngôi 3 là anh)
Giữa trưa mùa hè, đó chính là thời điểm nóng nhất trong một ngày, ánh nắng gay gắt của mặt trời như đang thiêu đốt đường nhựa, nhìn từ xa còn có thể nhìn thấy hơi nóng bốc lên từ mặt đất.
Thời tiết này, trong tủ lạnh của quầy bán đồ vặt bên đường tràn đầy kem và đồ uống đóng gói đủ màu sắc, không cần thét to cũng có thể hấp dẫn được khách hàng nối liền không dứt.
Khoảnh khắc mở tủ lạnh ra, luồng khí mát mẻ từ trong tủ lạnh bất ngờ phà vào mặt, Thích Mê tùy ý lấy mấy cây kem và cầm hai chai nước ngọt rồi đi tới quầy lễ tân để tính tiền.
Người tính tiền là con gái của ông chủ quầy bán đồ vặt này, bị bắt tới làm việc trong kỳ nghỉ hè, khi nhìn thấy Thích Mê cô ấy đã ngạc nhiên một chút. Sau khi tính tiền xong, cô ấy mỉm cười và đưa mã QR trên điện thoại di động cho Thích Mê: “Tổng cộng năm mươi tám...... Anh đẹp trai, anh đã có bạn gái chưa, thêm wechat đi.”
Thích Mê ngẩn người, thông qua cửa kính của tủ rượu sau lưng nữ sinh, anh nhìn thấy chính mình...
Cao khoảng chừng một mét tám, mặc áo tay ngắn màu trắng, khoác bên ngoài là áo sơ mi tay ngắn màu xanh lam, tóc đen cắt ngắn gọn gàng, dẫu cho vẻ ngoài không
Nguyệt
đẹp trai đến mức xuất sắc nhưng khi đi trên đường vẫn có thể thu hút ánh nhìn của người khác.
Cảm giác có gì đó không đúng xuất hiện thoáng qua, anh hướng về nữ sinh cười xin lỗi: “Xin lỗi, tôi không mang theo điện thoại. Để lần sau nhé.”
Sợ kem tan nhanh, anh không nói gì nữa, xách túi nilon đi ra khỏi quầy bán đồ vặt.
Căn hộ nơi Thích Mê ở ngay đối diện quầy bán đồ vặt, là một tòa nhà cũ mang đậm dấu hiệu thời gian, tổng cộng cũng chỉ có bốn tầng, ngay cả thang máy cũng không có. Nhà cũ thường có khả năng cách âm kém, nếu gặp phải nhà ai cãi nhau, vậy thì thật sự cả đêm cũng không cần ngủ.
Nguyên nhân chính khiến anh thuê nhà ở đây là vì gần công ty, tiền thuê nhà cũng rẻ, bằng không chỉ dựa vào một nhân viên văn phòng lương thấp như anh, nuôi sống bản thân thật sự khá khó khăn.
Thích Mê ba bước thành hai chạy lên lầu ba, vừa quẹo qua cầu thang liền nghe thấy tiếng vui đùa ầm ĩ vang lên từ căn phòng khép hờ cửa.
Thích Mê mở cửa phòng ra, ngay lập tức đụng phải một chàng trai mặc áo sơ mi trắng.
Chàng trai tên là Từ Vị, là bạn thời thơ ấu của anh.
“Bảo cậu xuống lầu mua kem còn tưởng cậu đi làm kem nữa chứ, lề mề c.h.ế.t mất.”
Có lẽ Từ Vị định xuống dưới lầu tìm Thích Mê, thấy anh trở về liền cướp lấy túi nilon trong tay anh, đổi giày thể thao sang dép lê, đồng thời đi vào bên trong gọi mọi người ra lấy kem, “Mau đến đây, Thích Mê mua kem về rồi, mọi người mau ăn đi để một lát nữa là tan hết đó.”
“Bọn tôi đợi ăn lâu lắm rồi đó!”
Có vẻ như có khá nhiều người trong phòng khách, sau khi có người đáp lại, tiếp theo liền nghe thấy âm thanh sột soạt của túi nilon vang lên.
Thích Mê thò đầu nhìn vào bên trong phòng, ước chừng có khoảng năm sáu người, tất cả đều khoảng ba mươi tuổi, sau hai giây phản ứng anh xoay người đi vào nhà vệ sinh trước.
Nhà vệ sinh cũ kỹ không có cửa sổ, chỉ có một ngọn đèn mờ nhạt để chiếu sáng.
Bồn rửa tay tráng men đã bị bong tróc lớp sơn trắng đối diện với gương, khi Thích Mê rửa tay xong ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy chính mình.
Việc quan sát ở khoảng cách gần như vậy làm tăng cảm giác lạ lẫm hơn, bất kể là đôi mắt màu đen thâm thúy hay là râu trên cằm đều khiến anh cảm thấy rất lạ.
Có lẽ là chê anh quá mức lề mề, Từ Vị đi đến dựa vào cạnh cửa, miệng vẫn không ngừng ăn kem.
Thấy Thích Mê nhìn chằm chằm mình trong gương không chớp mắt, anh ấy bĩu môi: “Rồi rồi, tôi biết cậu từng là hotboy lớp rồi, không cần phải tự nhìn chằm chằm vào mình như vậy đâu? Nhanh lên đi, tiếp tục nhớ lại cuộc sống trung học của chúng ta nào, hôm nay khó khăn lắm mới tập hợp đủ mọi người đấy.”
“Tôi trước đây... đã có dáng vẻ như thế này sao?” Thích Mê lau khô tay, đáp trả không đúng câu hỏi.
Anh luôn cảmthấycó điều gì đó không đúng, nhưng không nắmbắt được đầu mối.
Từ Vị nghĩ rằng Thích Mê đang hồi tưởng về những năm tháng thanh xuân tươi đẹp, nhìn Thích Mê gật đầu nói: “Chẳng phải cậu vẫn luôn giữ nguyên ngoại hình này sao, nhiều năm trời rồi mà cậu vẫn đẹp trai như xưa, chậc chậc chậc… Đúng là không để cho những người đàn ông trung niên như chúng tôi sống nổi mà.”
Anh ấy vứt que kem đã ăn xong vào thùng rác rồi kéo Thích Mê ra phòng khách.
Mấy người trong phòng khách cũng đều ăn xong, để lại trong thùng rác toàn là vỏ que kem.
“Cảm giác không còn hương vị như ngày xưa nữa, tôi nhớ hương vị đầy sữa ngọt ngào của nhãn hiệu này ngày xưa, sao hôm nay ăn giống như uống nước đường vậy?”
Người lên tiếng là người béo nhất ở đây, ngay cả khi dựa sát vào quạt, áo sơ mi ngắn tay màu xám tro trên người cũng đã bị mồ hôi thấm ướt phần n.g.ự.c trước.
Từ Vị thuận thế ngồi xuống bên cạnh Lý Hội: “Bình thường thôi, đã qua bao nhiêu năm rồi mà, cọng giá đỗ năm đó như cậu cũng đã biến thành cái bánh bao béo ú rồi, lại không cho phép hương sữa của người ta biến thành nước đường sao?” Vừa nói, anh ấy vừa cố ý vỗ bụng Lý Hội, cái bụng to phát ra âm thanh trầm đục giống như dưa hấu chín.
Mọi người ha ha cười lớn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-mang-theo-dam-nhai-con-o-nha-tre-di-cau-sinh/chuong-168-the-gioi-2-phan-1-bach-vat-ngu.html.]
Thích Mê cũng giật khóe miệng.
Anh ngồi ở vị trí đối diện cửa sổ, bầu trời đầy mây giống như một tấm vải dày xé không ra, ảm đạm nằm nơi đó, ngay cả ánh mặt trời cũng chỉ có thể xuyên thấu qua một ít mà thôi.
Hà Khải Hiên đeo kính đưa lưng về phía cửa sổ, vừa lúc ngồi đối diện anh, thấy Thích Mê mất hồn mất vía nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, anh ta cũng nhìn ra ngoài, khó hiểu nở nụ cười: “Cậu nhìn cái gì mà mê mẩn dữ vậy, thật là kỳ quặc.”
Thích Mê lập tức tỉnh lại, lắc đầu.
Từ Vị cảm thấyhứng thú của anh không cao lắm, dùng khuỷu tayđẩy anh một cái, nhỏ giọng hỏi: “Hôm nay chính cậu là người mời mấy anh em tới đây chơi, trước đó cậu còn rất tốt, từ khi đi ra ngoài mua kem về lại giống như cà tím bị sương đánh thế, rốt cuộc cậu bị sao vậy?”
“Tôi...”
Thích Mê mở miệng còn chưa kịp trả lời đã bị một chàng trai thấp bé tiếp lời trước.
Chàng trai này tên là Mao Tường, trên cổ đeo sợi dây chuyền vàng lớn vô cùng không phù hợp với dáng vẻ, trông cứ như nhà giàu mới nổi, anh ta cười hề hề vui vẻ: “Tôi biết rồi, chắc là hotboy đang tiếc tiền phải không? Mua nhiều kem và đồ uống như vậy phải tốn khoảng hai mươi đồng tiền đấy nhỉ? Đừng lo, tối nay tôi mời anh em đi ăn, đã đặt sẵn rồi, ở quán canh thịt dê đối diện trường, chút nữa chúng ta sẽ qua đó nhé?”
Bị những lời nói này cuốn hút, tất cả mọi người liền chuyển đề tài tới quán canh thịt dê kia, có thể nói đó là mùi vị ngon nhất thời trung học của bọn họ.
Cảm giác đề tài càng đi càng xa, Từ Vị vội vàng kêu dừng lại: “Được rồi, đủ rồi mọi người ơi, mấy anh em chúng ta đã lâu không gặp nhau kể từ khi tốt nghiệp, đến chỗ của Thích Mê để gặp nhau và hồi tưởng lại trò chơi năm xưa, mọi người đừng nói đi xa hơn nữa được không?”
Hà Khải Hiên sửa lại mắt kính, lấy một cái túi nhựa đen ra từ phía sau: “Yên tâm đi, mọi thứ đã được chuẩn bị xong rồi, trò chơi chưa kết thúc trong phòng căn phòng năm đó, hôm nay cuối cùng cũng có thể chơi đến kết cục.”
“Ờ, cậu nói xem, không chơi ở trường liệu có được không?”
“Ai mà biết được, tôi chỉ muốn biết sau khi thổi tắt ngọn nến cuối cùng sẽ xảy ra chuyện gì thôi.”
"Tôi cũng vậy, mỗi lần chơi đến một nửa luôn bị cắt đứt, chưa bao giờ thổi tắt được ngọn nến cuối cùng, hôm nay tôi muốn nói thẳng ra ở đây, trò chơi này phải chơi đến cùng, không ai được rời đi trước đấy!"
…
Mấy người lần lượt đứng lên, đẩy ghế sofa và bàn trong phòng khách, mở ra một không gian rộng rãi đáng kể.
Từ những lời nói của những người này, cuối cùng Thích Mê cũng hiểu rằng hôm nay bảy người bao gồm cả anh tụ tập ở đây là để làm gì — để chơi trò Bách Vật Ngữ.
Đây là một trò chơi từ thời Edo ở Nhật Bản, một nhóm người thắp sáng 100 ngọn nến, mỗi người lần lượt kể một câu chuyện ma, sau khi kể xong một câu chuyện thì thổi tắt một ngọn nến, và khi ngọn nến cuối cùng bị thổi tắt một con quỷ thực sự sẽ xuất hiện.
Tuy nhiên sau khi truyền vào nước ta, nó đã có chút khác biệt.
Người ta nói rằng nếu may mắn, con quỷ cuối cùng được đưa tới trong trò chơi này rất có thể sẽ là quỷ tốt, tương tự như con búp bê Cổ Mạn Đồng ở Thái Lan, miễn là người ta cầu nguyện và cung phụng một cách thành kính mỗi ngày, con quỷ này nhất định sẽ phù hộ cho một vị có duyên trong đó cả đời sẽ không còn lo lắng, tài vận phát đạt.
Đồng thời cách chơi cũng không giống nhau.
Phiên bản ban đầu chỉ cần chuẩn bị một trăm ngọn nến mà thôi, nhưng sau khi sửa đổi, cần đặt một cái gương nhỏ ở bốn góc phòng của căn phòng.
Trên chiếc gương nhỏ dùng dây đỏ buộc chuông, khi chuông cuối cùng vang lên nghĩa là quỷ quái đã đến, lúc đó chỉ cần chờ nó đến chọn lựa người có duyên, đem chuông đặt ở phía sau người có duyên đó.
Đây là cách cầu phú quý trong hiểm nguy.
Bảy người vội vàng làm việc, không mất quá nhiều thời gian, căn phòng cũng đã được bố trí xong.
Ngay khi rèm cửa sổ kéo xuống, căn phòng lập tức tối đi, 100 ngọn nến chiếu sáng khuôn mặt của mọi người từ dưới lên trên, quả thực có chút hương vị quỷ dị.
Từ Vị không khỏi rùng mình, vừa sợ hãi lại hưng phấn xoa xoa cánh tay: “Không khí u ám như này, ai cần đi toilet thì đi ngay đi, đừng để chốc nữa đang chơi vui vẻ lại muốn đi toilet.”
Thích Mê nhìn chung quanh một vòng, đứng dậy: “Vậy tôi đi uống nước đây.”
“Tôi cũng đi! Tôi cũng hơi khát!” Mao Tường đứng dậy đi theo anh vào phòng bếp, cầm lấy cái ly thủy tinh trên bàn nhìn trái nhìn phải, chép miệng có vẻ hơi khó xử.
Thích Mê uống nước xong, chú ý thấy Mao Tường nửa ngày không có động tĩnh, hơi ghé mắt: “Biểu cảm này là sao vậy?”
“A không có gì... Chỉ là quen dùng ly lưu ly cao cấp trong nhà, đã lâu rồi không dùng ly thủy tinh rẻ tiền như này nên có chút không quen lắm.” Mao Tường vừa nói vừa tráng ly bằng nước đun sôi, âm thanh không lớn lắm, nhưng cũng đủ rơi vào tai Thích Mê.
Thích Mê cười khẽ một tiếng, đặt cái ly trống trong tay xuống bàn: “Thế giới của kẻ có tiền, không thể hiểu được…”
“Ui, hotboy cũng biết ăn nói hàm ý rồi này.” Mao Tường hướng về phía bóng lưng Thích Mê la lên một tiếng, như là đang trêu ghẹo lại giống như cố ý khiến anh xấu hổ.