Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh - Chương 166
Cập nhật lúc: 2025-03-27 19:32:58
Lượt xem: 9
Sự xuất hiện của [Cửa] ngay lập tức thu hút sự chú ý của các em nhỏ, nó vô cùng lạ mắt và huyền bí.
Giống như cửa truyền tống trong trò chơi điện tử, bệ của nó là một nền đá hình tròn, xung quanh là những tảng đá hình dáng rất độc đáo phía trên in các loại ký hiệu kỳ lạ và đặc biệt, trong màn sương mỏng tạo ra ánh sáng mờ mờ màu xanh nhạt.
Hai người đeo mặt nạ chim Loan đứng ở hai bên trái phải, giống như là hai vị thần giữ cửa trang nghiêm.
“Mê, tiếp theo cô muốn đi theo hướng nào, để tôi tránh xa cô ra.” Eva lưng đeo đại đao, cùng Thích Mê xuống xe cuối cùng.
Thích Mê vội ngừng bước: “Cô ghét bỏ chúng tôi như vậy sao?”
Eva nhận ra rằng mình chưa biểu đạt rõ ràng, vung tay giải thích: “Không không không! Không phải ghét bỏ đâu! Tôi chỉ muốn một mình đi rèn luyện mà thôi, trong thế giới này tôi không cảm thấy mình làm được gì cả, tôi nghĩ mình không thể tiếp tục sống như vậy được.”
Thích Mê nghi ngờ liếc mắt nhìn cô ấy, miễn cưỡng chấp nhận lý do: “Chúng tôi chọn ở giữa, dù sao tôi cũng không muốn tới [Tận Thế ngày vùng cực] mà cô đã trải qua trước đây, nghĩ đã thấy rất nóng.”
"Được! Vậy tôi chọn đi bên trái.” Eva mỉm cười nói.
“Tùy cô thôi.”
Thích Mê nhìn về phía con đường đã đi qua, bởi vì khoảng cách không xa, đứng ở đây cô vẫn có thể nhìn thấy hình dáng nho nhỏ của Bất Dạ Thành.
Lãng Dữ còn chưa tới, cũng không nhìn thấy bóng dáng Ngu San đâu cả.
“Cô Thích, chúng ta có phải đợi nữa không? Chúng ta đưa bọn nhỏ lên xe chờ cho ấm nhé?” Trịnh Viện Viện hỏi.
Nguyệt
Thích Mê thu hồi ánh mắt: “Không đợi, ở lại đây thêm một phút sẽ có thể xảy ra rất nhiều thay đổi, chúng ta đi trước đi.”
“Được.”
Vì Eva đã từng có kinh nghiệm trước đó nên cô ấy đã đi đầu làm mẫu cho bọn họ.
Chỉ thấy cô nàng đưa thẻ thông hành cho một trong hai vị thần giữ cửa, sương mù trên cửa truyền tống lập tức chia thành chín ô vuông, ở giữa bên trái kia là [Tận thế ngày vùng cực] mà cô ấy đã qua cửa, được đánh một cái tích màu xanh lá, góc trên bên trái chín ô vuông là nơi cô ấy đang ở hiện tại, với một chấm nhỏ màu đỏ.
Chiếc hộp ở giữa ô vuông và chiếc hộp ở giữa tầng trên cùng nhấp nháy màu xanh lá cây, cho thấy rằng cô ấy có thể có hai lựa chọn này tiếp theo.
Sau khi Eva chọn bên trái, cái hộp ở giữa tầng trên nhanh chóng mở rộng, tỏa ra ánh sáng màu xanh cho phép đi qua.
“Những người bạn tuyệt vời của tôi, cảm ơn mọi người rất nhiều vì đã chăm sóc tôi trong thời gian qua, tôi sẽ đi một mình trong quãng đường còn lại, tôi sẽ nhớ đến mọi người nhiều lắm.”
Eva mỉm cười ôm Thích Mê, Trịnh Viện Viện cùng Đỗ Thụy, vừa mới chuẩn bị xoay người rời đi thì bỗng nhiên cảm thấy áo lông bị nắm lấy, cúi đầu xuống nhìn, Vương Tiểu Hổ đang nắm chặt áo lông của cô ấy, đôi mắt đỏ hoe vì khóc: “Cô bác sĩ, cô cũng muốn đi sao? Cô không đi cùng chúng con nữa hả?”
“Cô bác sĩ…”
“Cô bác sĩ, chúng con không muốn rời xa cô.”
…
Buổi tạm biệt đã trở nên mất kiểm soát, tất cả mấy đứa nhóc đều vây quanh Eva, đưa mắt nhìn cô ấy trông mong.
Có vẻ vì gần kề lúc chia ly, lần đầu tiên Eva nhìn thấy mặt thiên sứ ẩn giấu trong những tên quỷ nhỏ này, lần đầu tiên cô ấy không muốn nhanh chóng thoát khỏi bọn chúng như vậy.
Cô ấy thở dài, ngồi xổm xuống mở rộng hai tay về phía bọn họ: “OK, chỉ một lần này thôi, cho những đám ngốc tụi con một cái ôm trước khi chia tay.”
Bọn trẻ con ôm lấy cô ấy.
Một cái ôm ngắn ngủi trong vài giây đã là một bước tiến lớn đối với Eva và cũng là giới hạn của cô ấy.
Cô ấy rút tay lại, đứng dậy nhìn về phía Thích Mê: “Mê, tôi rất vui khi được biết đến cô trong thế giới này.”
Thích Mê cười cười, khoanh tay: “Nói cứ như sau này chúng ta không gặp lại nữa vậy, cô là bác sĩ của bọn tôi đấy, tôi đã nói rồi, đã vào lớp Đậu Đinh chúng tôi rồi thì không dễ dàng rời đi thế được... Lần này cho cô nghỉ phép, sẽ có một ngày cô phải trở về, biết chưa?”
“OK…” Eva nhún vai, “Tôi biết ngay mà, đã lên thuyền giặc thì có trốn cũng không thoát.”
Hai người nhìn nhau rồi mỉm cười.
Sau khi dặn dò mấy đứa nhỏ phải ngoan ngoãn nghe lời, Eva liền dẫn đầu đi vào trong cửa truyền tống, một mình đi tới thế giới tận thế tiếp theo.
Cánh cửa truyền tống đã trở lại như ban đầu.
Thích Mê dỗ bọn nhỏ nín khóc mỉm cười, bọn nhỏ mới dần dần lấy lại tinh thần và nghe lời ngoan ngoãn xếp hàng. Cô đếm mười ba tấm thẻ thông hành giao cho Thần giữ cửa, chọn thế giới tận thế ở giữa, cửa truyền tống lần nữa biến thành màu xanh lá có thể đi qua.
Đỗ Thụy đi phía trước dẫn mười đứa nhỏ đi theo sau đến cửa truyền tống, Trịnh Viện Viện đi ở cuối cùng.
Tuy nhiên khi Đỗ Thụy chỉ mới vừa dẫn Vương Tiểu Hổ, Dương Thắng Tráng cùng Triệu Nhất Triết đi vào cánh cửa, cửa truyền tống màu xanh lá đột nhiên biến thành màu đỏ như m.á.u đáng sợ, đồng thời tiếng chuông báo động vang lên phá vỡ sự tĩnh lặng, gây ồn ào đến mức thái dương đau nhức.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-mang-theo-dam-nhai-con-o-nha-tre-di-cau-sinh/chuong-166.html.]
Chỉ thấy tay của Triệu Nhất Triết kích động vung lên lung tung hai cái trong không khí, chỉ mất một giây thôi tay cậu liền hoàn toàn biến mất trong cửa truyền tống.
Trái tim của Thích Mê bỗng chốc thắt chặt, cô nhanh chóng chạy tới kéo Bành Di Thần đang theo sát ra phía sau, tránh cho cậu bé cũng theo vào cửa.
Cánh cửa màu đỏ này giống như một ao m.á.u ăn người không nhả xương, sau khi Đỗ Thụy mang theo ba đứa nhỏ đi vào, nó mãi im lìm mà không có tiếng động nào cả.
Tình huống Thích Mê lo lắng nhất vẫn đã xảy ra.
Nếu tất cả mọi người có thể ở bên nhau, thì dù có xảy ra tình huống nguy hiểm gì, đối với người chơi giàu kinh nghiệm như Thích Mê, cô ấy cũng có thể nghĩ ra một số biện pháp để giải quyết... Nhưng bây giờ, dù cô có cẩn thận đến đâu, cô cũng không dự đoán được rằng chỉ còn một bước nữa thôi, vào lúc sắp sửa rời khỏi thế giới tận thế này, cửa truyền tống lại đột ngột gặp vấn đề.
Nếu cửa truyền tống gặp lỗi đó sẽ là một vấn đề lớn, có thể gây ra sự biến dạng ở mọi thế giới tận thế, cho dù cô ấy đi tìm ngay bây giờ, cô ấy cũng chưa chắc có thể đến được nơi mà Đỗ Thụy và bọn trẻ được chuyển đến.
Tuy rằng hai vị thần giữ cửa đeo mặt nạ chim Loan đã đảm bảo sẽ sửa chữa nhanh chóng trước khi rời đi, nhưng trong tâm trạng như thế, không ai có thể bình tĩnh được.
“Thầy Đỗ và các bạn đi đâu rồi?”
“Con sợ quá, con muốn gặp ba mẹ!”
“Hu hu - - mẹ ơi - -”
……
Những đứa trẻ lại nổ tung rồi.
Thích Mê đang bận rộn an ủi chúng thì đột nhiên tiếng gầm của một con sư tử thu hút sự chú ý của cô.
Con sư tử biến dị hùng vĩ chậm rãi đi tới, mở đường cho hai người mặc áo choàng đen đi phía sau.
Một trong số họ ngồi trên xe lăn còn người kia thì chịu trách nhiệm đẩy anh.
Thích Mê chắn trước mặt bọn nhỏ.
“Lâu rồi không gặp, nhóc Thích.”
“!!!”
Ngay khi giọng nói khàn khàn và trầm thấp lọt vào tai, cả người Thích Mê như bị vô số xích sắt trói chặt, không thể nhúc nhích.
Có vẻ như người ngồi trên xe lăn cảm thấy tư thế cứng đơ này của cô thật thú vị, anh cười hai tiếng rồi giơ tay vén áo choàng lên.
Tóc đen rối tung, trên khuôn mặt tái nhợt không giọt m.á.u nào lộ ra nụ cười như có như không.
Chỉ trong vài giây chớp mắt khi Thích Mê còn đang sững sờ, Thành chủ đã đến gần cách cô.
Anh nghiêng đầu, mắt phượng hẹp dài nhìn chằm chằm cô: “Sao thế, mới hơn một năm không gặp mà em đã không nhớ rõ tôi nữa à?”
Lời nói tuy ngọt ngào nhưng không hề ấm áp, mang đầy cảm giác lạnh lẽo không thể tả.
Thích Mê nắm c.h.ặ.t t.a.y đến mức khớp xương trắng bệch, đôi môi run rẩy hồi lâu nhưng lại không thể phát ra bất cứ âm thanh nào từ cổ họng.
Trịnh Viện Viện chưa bao giờ thấy Thích Mê như thế này.
Trong ấn tượng của cô, Thích Mê luôn tự tin và rạng rỡ, cho dù là ở tận thế này, ngay cả khi gặp khó khăn lớn như thế nào, cô ấy dường như luôn có thể vượt qua mọi thứ.
Nhưng bây giờ, sự tự tin và rạng rỡ của Thích Mê đã bị áp chế bởi một điều gì đó, không còn toả sáng nữa - -
Dương như cô rất sợ người đàn ông đối diện.
Nhìn vào khuôn mặt dần dần trắng bệch của Thích Mê, Thành chủ vui vẻ nhếch môi: “Trông có vẻ như em đã không còn muốn gọi tôi là ‘thầy" nữa rồi…”
Thích Mê: “...”
“Dĩ nhiên rồi, nếu em vẫn coi tôi là thầy vừa mình, làm sao có thể để lại tôi ngủ say bên trong cái quan tài băng giá rét lạnh đó chứ? Nhìn xem, tất cả những căn bệnh trên cơ thể tôi hôm nay đều là nhờ đứa học trò tốt của tôi tạo ra đấy”, Thành chủ nói quá nhiều trong một hơi, không thể nhịn nổi, cúi đầu ho khan vài tiếng, mỗi tiếng ho đều giống như âm thanh của một người già đang kéo dài hơi thở.
Thích Mê hít sâu một hơi, từ từ ổn định tâm trạng, đưa mắt nhìn về phía người mặc áo choàng đen phía sau.
Ánh mắt Thành chủ hiểu rõ, anh ra lệnh cho người kia tháo chiếc mũ xuống.
Dưới mái tóc màu đỏ gợn sóng, làn da trắng mịn mơ hồ hiện ra những cái vảy nhỏ màu xanh nhạt, con ngươi màu đen đã biến thành màu xanh thẳm như hồ nước, mặc dù vẫn có thể nhìn thấy bộ dáng ngày xưa của Ngu San, nhưng bây giờ cô ấy như đã thay đổi một tấm da mới hoàn toàn, càng trở nên xinh đẹp hơn, đẹp đến mê hoặc như một nhân vật bước ra từ bức tranh sơn dầu.
Cô ấy nhìn về phía Thích Mê, nụ cười chua xót nhẹ nhàng hiện lên khóe môi.