Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh - Chương 163

Cập nhật lúc: 2025-03-27 19:31:16
Lượt xem: 5

Thích Mê ngẩn ra: “Là chúng?”

“Đúng! Ngày đó lúc tôi trở về, cặp song sinh đó còn đang ở trong phòng tìm kiếm đồ, nghe nói trước khi hút c.h.ế.t vợ của tôi bọn chúng cũng đã ăn hết hơn 60 người trên một chiếc xe buýt, tôi vốn muốn g.i.ế.c con quỷ nhỏ này để báo thù, nhưng chúng lại chạy thoát… Em muốn g.i.ế.c thì đi mà g.i.ế.c chúng, thả tôi ra đi!”

Mạc Hỉ Trạch gần như đã cầu xin.

Xe buýt?

Trùng hợp như vậy sao?

70 chỗ ngồi tương ứng với 70 cá nhân, người dư thừa biến thành quái vật hoá ra chỉ là đứa con nít?

Tiếng kêu la kéo Thích Mê thoát khỏi dòng suy nghĩ, cô nhặt đuôi xích sắt dưới mặt đất lên, sau đó siết chặt rồi mạnh mẽ lôi Mạc Hỉ Trạch rời khỏi lò thiêu.

Sợi xích sắt tràn lên da khiến hắn càng thêm đau đớn, Mạc Hỉ Trạch hít một hơi, lơ lửng trên không như một con dê mặc người khác xâu xé.

Thích Mê cố tình nhấc cây thương tua rua màu đỏ vào vách tường, cột vào đuôi xích sắt, để Mạc Hỉ Trạch lơ lửng nửa vời, lên không được tầng một mà cũng xuống không được tầng ngầm.

Cô đi đến khoảng không gian bị phá vỡ giữa hai tầng, từ trên cao nhìn xuống, khóe môi khẽ nhếch, dùng giọng điệu tinh nghịch hỏi: “Có hai tin, một tin tốt, một tin xấu, anh muốn nghe tin nào trước?”

Môi Mạc Hỉ Trạch khẽ nhúc nhích: “Vậy, tin tốt……”

“Tin tốt là, tôi sẽ không g.i.ế.c anh.”

Nguyệt

“Vậy tin xấu thì sao?”

“Tin xấu chính là, cả đời anh đừng nghĩ đến việc rời khỏi nơi này.”

“!”

Mạc Hỉ Trạch trừng lớn đôi mắt.

“Hẳn là anh cũng phát hiện ra, thời gian lâu như vậy rồi, thế nhưng khu Hổ lại không có ai đến đây tìm anh, có phải rất kỳ quái hay không?”

Nói xong, Thích Mê xoay người, nhổ xuống những binh khí còn lại đang cắm trên tường, sau đó cắm thành một vòng tròn quanh cửa hố, trông như một cái lồng sắt.

Mà Mạc Hỉ Trạch, chính là con chim không thể trốn thoát.

“Không phải anh cảm thấy làm chim hoàng yến rất tốt đấy sao? Vậy anh cũng nên thử nếm loại cảm giác này… Kiệt tác vũ khí mới này của tôi, coi như món quà tặng anh.”

Nói xong, Thích Mê dùng ánh mắt tiếc nuối nhìn thứ mình mới làm ra, xoay người rời đi.

Lãng Dữ tạo thành một kết giới, cho dù có người xông vào cũng chỉ sẽ thấy một gian phòng trống vắng không hề có chút tổn hại nào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-mang-theo-dam-nhai-con-o-nha-tre-di-cau-sinh/chuong-163.html.]

Mạc Hỉ Trạch sẽ trơ mắt nhìn người của Bất Dạ Thành điên cuồng tới tìm hắn, hết người này rồi đến người khác, nhưng lại không có cách nào để cầu cứu.

Chỉ có thể thấy bên ngoài, cô độc đến chết.

“Không được! Mau quay lại! Quay lại đây ——!!”

Lần này cuối cùng hắn cũng biết sợ, lớn tiếng kêu to nhận sai, nhưng tiếng hét không thể xuyên thấu tầng kết giới.

Bởi vì giãy giụa quá kịch liệt, xích sắt từ cây thương màu đỏ bị tuột ra, Mạc Hỉ Trạch lập tức bị rơi xuống lò thiêu.

A ——!!!

Xích sắt gai và sự nóng rực cùng nhau thâm nhập, tiếng kêu thê lương thảm thiết lấp đầy cả gian phòng.

Hắn giãy giụa đứng dậy, lại phát hiện hai chân không thể nhúc nhích.

Một bóng đen với ánh sáng xanh bao quanh hai chân hắn, mạnh mẽ áp chế, khiến làn da hắn kề sát với tấm sắt nóng rực, tựa hồ như muốn phế đi hai chân của hắn ta.

Đau đến mức ý thức trở nên mơ hồ, Mạc Hỉ Trạch giống như nghe thấy được có người ghé sát vào bên tai hắn ta cười khẽ:

“Anh yêu, cảm giác này thế nào?”

*

Mấy người bước ra khỏi trung tâm cao ốc.

Đập vào mắt là không ít người của khu Hổ, vẻ mặt mỗi người đều như đưa đám, đại khái họ không ngờ được rằng Tần Tuần Phong - người vẫn luôn giữ vị trí đứng đầu trận đấu 1V1 lại bại bởi Thích Mê của khu Thỏ, thần sắc mọi người vô cùng phức tạp, vừa tức lại vừa sợ, nhưng vẫn nhường đường cho cô theo bản năng.

“?”

Thích Mê giật mình, hoài nghi nhìn chằm chằm Lãng Dữ, lòng như muốn hỏi vừa rồi cậu đã ngược đãi Tần Tuần Phong thế nào, vì sao mọi người nhìn thấy cô như thấy quỷ.

Nhận thấy được tầm mắt của cô chuyển tới, đôi mắt Lãng Dữ hơi ánh lên nét bối rối. Cậu còn tưởng rằng cô muốn hỏi chuyện về Thích Mê của thế giới này nên thấp giọng giải thích: “Xin lỗi, ngày đó đột nhiên có việc, chờ đến lúc em trở lại, cô ấy cũng đã… Là do em không bảo vệ tốt được cho cô ấy.”

Lãng Dữ không dám nhìn thẳng vào mắt cô, rất sợ nhìn thấy sự thất vọng trong mắt cô.

Thật ra kể từ sau ngày đó, cậu vẫn luôn phái người đi tìm kiếm tung tích của Mạc Hỉ Trạch, chỉ là Thích Mê này đã mang theo lớp Đậu Đinh xuyên đến, đột ngột gây gián đoạn đến kế hoạch của cậu, cho nên mới kéo dài đến bây giờ.

Thích Mê càng thêm khó hiểu, cô tiến lên một bước, nhìn thẳng vào đôi mắt của cậu: “Hình như em thật sự rất quan tâm đến chuyện của chị, dù là chị bây giờ hay chị của thế giới song song… Trước kia chúng ta quen biết nhau sao?”

Dường như Thích Mê và Lãng Dữ đã bị mắc kẹt trong thế giới của hai người, dòng người vội vàng đi qua cũng không thể ảnh hưởng đến bọn họ.

 

Loading...