Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh - Chương 162

Cập nhật lúc: 2025-03-27 19:30:55
Lượt xem: 6

“Đầu óc anh sao lại có suy nghĩ quái gở đến như vậy chứ?!” Thích Mê không thể nhịn được nữa.

Mạc Hỉ Trạch này đã hoàn toàn đắm chìm vào trong thế giới của mình, quyết cố chấp với quan điểm, càng nói chuyện càng chỉ thêm lãng phí thời gian.

Đúng, có lẽ hiện tại hắn có khả năng vẫn còn yêu “cô”, nếu không lúc đề cập đến “cô” nét mặt cũng sẽ không đau khổ như vậy… Nhưng cách yêu này của hắn quả thật quá đáng sợ, hắn thu nhỏ phạm vi sinh hoạt của “cô”, khiến “cô” chỉ có thể ỷ lại vào một mình hắn, chân chính bị hắn ‘nuôi dưỡng’.

Thích Mê thở dài, xua xua tay ý bảo Hầu Thư và Du Du ra ngoài trước.

Lãng Dữ lui về phía sau, cho cô không gian riêng.

“Các giáo sư đại học hẳn là biết tầm quan trọng của việc thí nghiệm nhỉ? Nếu anh cảm thấy làm một con chim hoàng yến tốt như vậy, không bằng cũng tự mình thử một lần nhé?”

Thích Mê cúi đầu nhìn vũ khí lạnh lẽ nằm trên mặt đất, ngồi xổm xuống chọn lựa, cuối cùng tiện tay chọn một cây kích bạc.

Mạc Hỉ Trạch quét mắt nhìn cô, tuy rằng hai tay hắn bị xích sắt cuốn lấy, nhưng bàn tay vẫn có thể cử động tự do, chỉ thấy hắn sờ nhẹ lên chiếc nhẫn màu bạc trên ngón tay, thoáng chốc vũ khí lạnh lẽo dưới chân bỗng nhấc dậy.

“Ha, tôi không ngốc, cho dù em muốn thí nghiệm cũng không thể thử ngay bây giờ được, không bằng em gả cho tôi, chúng ta chậm rãi thử nghiệm cùng nhau nhé?” Mạc Hỉ Trạch cười lạnh, “Xem như tôi cũng đã nhìn ra, Thích Mê này cực kỳ hoang dã, phải thuần phục mới được, bằng không sẽ khó rước về nhà.”

Vừa dứt lời, mấy trăm món vũ khí lạnh lẽo bỗng chốc bay lên không trung, đao thương lạnh băng chĩa thẳng về hướng Thích Mê.

Binh khí dưới chân cô muốn gia nhập đội ngũ, nhưng nó bị cô áp chế, nhúc nhích không được nên chỉ có thể rung lên từng hồi.

Mạc Hỉ Trạch vô cùng tự tin với kỹ năng của mình, hắn đắc ý ngẩng đầu lên: “Chỉ cần tôi ngoắc tay, không tới ba giây em sẽ lập tức bị vũ khí xé nát, nhưng nếu bây giờ em ngoan ngoãn, tôi sẽ thu hồi chúng nó ngay lập tức.”

Lãng Dữ nhẹ giọng triệu hồi quạt Quy Trần, đang muốn huy động Loan Điểu huỷ diệt những thứ binh khí này thì đã bị Thích Mê giơ tay ngăn cản.

Cô hơi nghiêng mặt sang: “Đây là chuyện riêng của chị và anh ta, em không cần nhúng tay.”

Lãng Dữ thu tay lại.

Thích Mê nhìn về phía không trung, mỗi vũ khí này thoạt nhìn đều vô cùng sắc bén, trong vòng ba giây hoàn toàn có thể phá tan thân thể của cô.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-mang-theo-dam-nhai-con-o-nha-tre-di-cau-sinh/chuong-162.html.]

Từ trước đến nay cô luôn giỏi chiến đấu một thân một mình, đối mặt với kỹ năng tấn công này vẫn hơi nguy hiểm.

“Anh có chắc mình muốn đối đầu trực diện với tôi không? Con người của tôi trước nay chỉ ăn mềm không ăn cứng, tại sao anh lại không chịu nói chuyện đàng hoàng với tôi nhỉ?”

“Hả?”

Mạc Hỉ Trạch còn đang cân nhắc hàm nghĩa những lời nói này của cô thì bỗng nhiên nhìn thấy Thích Mê đột ngột xoay cây kích bạc trong tay, đầu nhọn vuông góc với mặt đất, khoảng khắc hắn vừa phản ứng lại, kích bạc đã va chạm với mặt đất, ngay sau đó mặt đất dưới chân bắt đầu nứt toạc ra.

Sàn nhà dưới chân xuất hiện trận rung động mạnh, Mạc Hỉ Trạch lập tức rơi tự do xuống tầng dưới.

Cùng lúc đó, Thích Mê nhanh chóng nằm sấp xuống.

Mấy trăm vũ khí treo giữa không trung chếch hướng, bay qua phía đỉnh đầu và bả vai cô, ầm ầm cắm vào vách tường.

Ngay sau đó một tiếng kêu thảm thiết như xé rách thanh quản vang lên.

Căn phòng phía dưới là lò thiêu, thời điểm Mạc Hỉ Trạch rơi xuống vừa lúc lò thiêu đang vận hành, tấm sắt nóng đỏ bắt đầu tùy ý thiêu cháy làn da và quần áo của hắn.

Hắn bị đau kêu to, ánh mắt lập tức trở nên dữ tợn, vuốt nhẫn bạc điều động vũ khí chuẩn bị quay lại tấn công Thích Mê.

Xoát!

Kích bạc từ phía trên phi xuống, không nghiêng không lệch, vừa lúc đ.â.m vào ngón tay mang nhẫn bạc của hắn.

Máu chảy, đầu ngón tay mang nhẫn bạc chảy đầm đìa m.á.u rơi xuống mặt đất.

Nguyệt

Mạc Hỉ Trạch có thể giấu trong người nhiều vũ khí như vậy, tất nhiên sẽ có không gian để lưu trữ đồ vật bên mình, mỗi lần hắn huy động vũ khí đều sẽ sờ vào nhẫn, vậy chiếc nhẫn này chính xác là môi trường để chỉ huy vũ khí… Đánh rớt nó, liền tạm thời thoát khỏi nguy hiểm.

Thích Mê đứng dậy, quét mắt nhìn vào vết thương nhợt nhạt bên vai trái của cô, tuy rằng vừa rồi cô đã thoát khỏi đòn tấn công của một loạt vũ khí, nhưng vẫn d.a.o găm làm cho bị thương.

“Em muốn g.i.ế.c tôi sao?” Đã không còn cơ hội để bàn bạc, Mạc Hỉ Trạch không dám làm loạn nữa, hắn dùng sức siết chặt lòng bàn tay, đau đến mức run rẩy, “Đã nói với em là cái c.h.ế.t của cô ấy và tôi không có liên quan đến nhau! Người g.i.ế.c c.h.ế.t cô ấy là cặp song sinh dị dạng ở khu Sói, vì sao em còn đối xử với tôi như vậy?!”

 

Loading...