Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh - Chương 161
Cập nhật lúc: 2025-03-27 19:30:39
Lượt xem: 8
Nửa giờ trước, Thích Mê kịp thời đuổi đến, mấy trăm thứ vũ khí sắc lạnh chỉ mới xuyên nhẹ qua lưng của Hầu Thư đã bị cô phá đám.
Hầu Thư có thể thoát một kiếp, lại được Du Du trị liệu nên nhanh chóng khôi phục, hiện tại có thể tự tin mắng chửi người.
“Mày đúng là tên cầm thú, có bản lĩnh thì lặp lại lần nữa đi?!” Hầu Thư tức giận đ.ấ.m vào đầu giường, “Mày có thể sỉ nhục tao nhưng tuyệt đối không thể sỉ nhục bạn gái và chị của tao! Mày cho rằng mày là ai, chị Thích Mê của tao sao có thể coi trọng mày, có thể kết hôm với mày? Tao khinh! Ui da ——”
“Sao anh lại nói nhiều thế, câm miệng lại cho em!” Du Du tức giận, đánh một cái vào m.ô.n.g cậu ta.
Hầu Thư lập tức chắp tay trước n.g.ự.c xin tha: “Thực xin lỗi thực xin lỗi, Du Du em đừng tức giận, anh không nói nữa.”
Sĩ quan Tiên phong cười hai tiếng, vô cùng hứng thú nhìn về phía Thích Mê:
“Tôi không ngại kể chuyện tình của đôi ta cho em lần nữa đâu, còn chưa tin tôi là chồng của em à? Thích Mê, chúng ta đã từng trao nhẫn cho nhau, là vợ chồng chung chăn gối, em nỡ đối xử với tôi như vậy sao?”
“Dừng, dừng lại cho tôi!”
Thích Mê vốn dĩ biết mình có một người chồng ở thế giới song song này, nhưng hiện tại khi trông thấy hắn không chỉ có dáng vẻ quái quỷ của một người tiến hóa mà còn là kẻ khốn nạn bắt cóc phụ nữ ép người ta sinh con, thanh đao trong tay cô không khỏi thêm siết chặt.
Sĩ quan Tiên phong chính là Mạc Hỉ Trạch, trong mắt cô tất cả mọi thứ về hắn cũng chỉ để lại hai chữ —— ghê tởm.
“Ôi thật không biết kiếp trước tôi đã tạo nghiệp gì mà ở trong thế giới song song lại có đôi mắt như mù.” Cô vừa nói vừa móc từ trong túi ra một tờ giấy đăng ký kết hôn đã bị nhàu nát, đưa đến trước mặt Sĩ quan Tiên phong đối chất.
“Không ngờ tôi lại quan trọng đối với em như vậy, em vẫn luôn mang ảnh kết hôn của chúng ta ở bên người sao?” Mạc Hỉ Trạch vui vẻ nói.
Thích Mê cười nhạt, ghét bỏ vò nát ảnh chụp trong tay, ném vào thùng rác như ném giấy lau nước mũi.
Mạc Hỉ Trạch sửng sốt.
Không biết do được Thích Mê tặng thêm tự tin hay tìm được đường sống trong chỗ c.h.ế.t mà quá mức hưng phấn, hiện tại Hầu Thư đang cố nắm bắt thời cơ mắng chửi
Sĩ quan Tiên phong, cuối cùng cậu ta cũng có cảm giác vui sướng khi được lật mình: “Ọe —— Mày đừng nói nữa, càng nói càng khiến tao muốn ói!”
Mạc Hỉ Trạch liếc xéo anh ta, tiện đà thay đổi sắc mặt, biến hóa thành biểu cảm thâm tình nói với Thích Mê: “Tôi đã chuẩn bị mũ phượng và khăn choàng cho em, em có thấy không? Có thích không? Không ngờ ở thế giới này em cũng có cùng sở thích giống tôi, thích lễ phục kết hôn theo phong cách Trung Quốc……”
“Đừng có cố tình làm quen với tôi!” Thích Mê cắt ngang lời hắn, “Tôi hỏi anh, Thích Mê ở thế giới này c.h.ế.t như thế nào? Tôi từng phát hiện quần áo trên người của cô ấy ở trên giường, cô ấy bị quái vật ăn sao?!”
Mạc Hỉ Trạch gật đầu, mắt cụp xuống dáng vẻ tựa như rất khổ sở: “Ừm, ngày đó tôi có việc ra ngoài, không ngờ khi trở về đã… Khi tôi thấy chỉ còn một bộ quần áo ngủ trên giường, lúc ấy tôi thật sự vô cùng khiếp sợ, cũng rất khổ sở.”
“Cái c.h.ế.t của cô ấy không liên quan đến anh chứ?”
“Đương nhiên, đó chính là người vợ mà tôi yêu thương nhất, sao tôi có thể g.i.ế.c cô ấy được?” Mạc Hỉ Trạch vội vàng giải thích, “Hơn nữa, nếu em đồng ý gả cho tôi, tôi nhất định sẽ đối xử tốt với em, chúng ta còn chưa có con, chẳng lẽ em không muốn nhìn thấy bé con đáng yêu của chúng ta sao?”
“Không muốn.” Thích Mê khẳng định chắc như đinh đóng cột.
Chắc tại do Nhạc Tây miêu tả Mạc Hỉ Trạch quá hoàn mỹ nên hiện tại khi thấy con người thật của hắn, cô chỉ cảm thấy cả người khó chịu.
Cho dù dáng vẻ của Mạc Hỉ Trạch trong thế giời này có không tầm thường đến đâu thì người chồng ở thế giới song song này cũng vô cùng xa lạ đối với cô.
“Tiểu Mê à, tôi cảm thấy lần này phải chăng trời cao đang cho chúng ta thêm cơ hội, để em đến được thế giới song song rồi ở cạnh tôi, cho tôi cơ hội một lần nữa có được em…”
Cửa phòng đột nhiên bị mở ra.
Thân hình mảnh khảnh của thiếu niên đứng ngược sáng, toát ra khí chất uy nghiêm, đôi mắt đỏ như máu, phản chiếu suy nghĩ muốn g.i.ế.c người.
Cậu lạnh lùng nhìn chằm chằm về hướng Mạc Hỉ Trạch: “Mày muốn có được ai?”
Mạc Hỉ Trạch: “……”
Khí thế Lãng Dữ quá mạnh, nháy mắt đã áp đảo Mạc Hỉ Trạch, cho dù hắn đang mặc trang phục quân đội trên người cũng không tài nào mang lại vẻ uy nghi được.
Hầu Thư biến thành quần chúng ăn dưa, im lặng quan sát hai vị trước mắt.
Vốn dĩ cậu ta luôn cảm thấy Sĩ quan Tiên phong có khí thế uy h.i.ế.p rất mạnh, hiện tại so sánh với vị thiếu niên mặc đồ đen với con ngươi đỏ như m.á.u này, dường như căn bản không đáng để nhắc tới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-mang-theo-dam-nhai-con-o-nha-tre-di-cau-sinh/chuong-161.html.]
Yết hầu Mạc Hỉ Trạch lăn lộn, vẻ mặt mờ mịt: “Mày là ai?”
Nguyệt
Lãng Dữ làm lơ câu hỏi của hắn, đi đến bên cạnh Thích Mê: “Không sao chứ?”
Thích Mê cười cười: “Không có việc gì, những người bên kia sao rồi?”
“Tiến hành theo đúng kế hoạch.”
“Ừm.”
Hai người giống như đang bàn chuyện bí mật với nhau, không quan tâm đến người ở đối diện.
Bầu không khí không lý giải được khiến Mạc Hỉ Trạch trở nên khó chịu, hắn hắng giọng hỏi lại lần nữa: “Nhóc con, mày là ai?”
“Tao? Cứ xem một người có vai trò nho nhỏ trong chuyện này đi...” Lãng Dữ nhìn chằm chằm hắn, “Mày nói mày có tình cảm sâu đậm với vợ mình, nhưng theo tao thấy, hình như không hề có.”
“Hả ——?!” Hầu Thư cảm giác sắp có chuyện hay, giọng nói không khỏi cao lên.
Mạc Hỉ Trạch nhìn chằm chằm Lãng Dữ hai giây, cười lạnh: “Mày? Hình như tao chưa bao giờ gặp mày cả, mày và tao không quen biết nhau, dựa vào đâu mày dám nói ra những lời này?”
“Mày chưa từng gặp tao nhưng hẳn mày đã từng gặp được một con mèo đen mắt đỏ... Mày từng muốn lột da nó và nấu nó trước mặt vợ mày để chặt đứt ý nghĩ muốn nuôi mèo của cô ấy, tao nói có đúng hay không?”
ngươi và ta không quen biết nhau, dựa vào đâu mà nói ra những lời này?”
Mạc Hỉ Trạch nheo mắt lại: “Mày là con mèo kia?”
Lãng Dữ: “Mày luôn miệng nói yêu vợ của mình, nhưng mày luôn xem cô ấy là chim hoàng yến, cả ngày nhốt ở trong phòng, không cho tiếp xúc với người khác, thậm chí một con mèo đi lạc vào cũng không tha… Mày vẫn luôn giam lỏng cô ấy, không tiếc tay phế đi hai chân của cô ấy chỉ vì muốn cô ấy ngoan ngoãn ở lại bên cạnh mày, tao nói có đúng hay không?”
Đầu óc Thích Mê chợt bừng tỉnh ——
Khó trách bộ đồ ngủ trên giường kia lại rộng rãi bằng phẳng như vậy, hóa ra do chân của cô gái đã bị thương! Cho nên thời điểm quái vật xuất hiện, cô không thể chạy trốn được, chỉ có thể ngoan ngoãn bị kẻ đó hút khô!
Căn phòng được dọn sạch sẽ, “cô” không thể hoạt động được, cũng không chạm vào được nên chỉ có thể miễn cưỡng dùng đồ hộp dưới gầm giường ăn cho đỡ đói.
Người đàn ông tên Mạc Hỉ Trạch này vẫn luôn lấy danh nghĩa yêu vợ mà không chế cô, coi cô như là một vật sở hữu, biến thái đến mức ngay cả bàn chải đánh răng cũng phải giống với hướng bàn chải của hắn!
Thấy bí mật cẩn thận chôn giấu bấy lâu nay bị công khai, sắc mặt Mạc Hỉ Trạch vô cùng khó coi, một lát sau, không biết hắn nghĩ tới cái gì, đột nhiên cười thành tiếng.
“Chim hoàng yến, ha, mày nói nghe cũng thật xuôi tai, chim hoàng yến……”
Hắn gật gật đầu tán đồng, hai mắt sáng ngời, “Không tồi, Thích Mê cô ấy tốt đẹp như vậy, tựa như thiên sứ, nên trở thành chim hoàng yến của tao! Nhưng cô ấy luôn muốn chạy trốn, bên ngoài nhiều nguy hiểm như vậy, chỉ có tao mới có thể che chở cho cô ấy, để cô ấy mới có thể vui vẻ sinh hoạt…”
Thích Mê nắm chặt đao.
Mạc Hỉ Trạch như tên ngốc, tự mình lẩm bẩm: “Xinh đẹp như chim hoàng yến, không cần tới cánh, nếu không sẽ bị mấy con mèo ở bên ngoài mê hoặc, cánh của cô ấy… Cũng chính là hai chân, cô ấy không đi được, sẽ không thể rời khỏi mình…”
Mạc Hỉ Trạch cười, thái độ chẳng hề để ý giống như bản thân vừa làm được việc tốt.
Sắc mặt Thích Mê lạnh dần, khoảnh khắc cô ấn nút, mũi đao sắc nhọn khảm vào da thịt hắn.
Mạc Hỉ Trạch bị đau đớn kêu thét lên, tươi cười trên mặt không những không giảm mà còn ngày càng tăng thêm, miệng cười toe toét: “Thích Mê, sao em vẫn còn trẻ con vậy, chẳng lẽ em cho rằng làm tôi bị thương là có thể chạy thoát được sao?”
Đôi mắt hắn nhìn thẳng, không có mục tiêu, dường như đang thông qua Thích Mê trước mặt mà đối thoại với cô ở thế giới song song.
“Lúc trước vì một con mèo mà em dùng d.a.o gọt hoa quả làm tôi bị thương không hề thương tiếc, em đừng quên! Tôi mới chính là chồng của em! Em dám vì một con mèo mà làm tôi bị thương sao!”
Yết hầu Mạc Hỉ Trạch lăn lộn trên dưới, ánh mắt nảy sinh ra sự độc ác, “Nhưng kết quả thì sao, không phải em còn không thể thành công thoát khỏi tay tôi à? Ha ha ha…… Cuối cùng em còn bị con quái vật kia hút đến xương cốt cũng không còn, em thật sự rất ngu ngốc, cho nên làm sao tôi có thể yên tâm để em một mình đối diện với xã hội này?”
Thích Mê thật sự không thể chịu nổi quan điểm tự cho là đúng này của hắn: “Anh nói cứ như thể cô ấy không thể sống trước khi gặp anh vậy!”
Mạc Hỉ Trạch hoảng hốt, phản ứng lại hai giây mới ý thức được Thích Mê trước mắt không phải là ‘cô ấy’: “Đúng, lúc đó cô ấy sống, nhưng cô ấy thật sự không vui vẻ, cô ấy nói đi làm quá mệt mỏi, việc giao tiếp với người khác rất khó, muốn mỗi ngày ở bên cạnh tôi… Cho nên tôi mới đem cô ấy giấu kín trong nhà, vậy thì sai ở đâu chứ?!”