Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh - Chương 158
Cập nhật lúc: 2025-03-27 19:29:02
Lượt xem: 5
Trong không khí ồn ào, Thành chủ sai người gõ chuông thêm lần nữa.
“Nếu sau hồi chuông này người vẫn chưa tới, quyền thi đấu sẽ lập tức bị tước bỏ.” Thành chủ uể oải nhắm mắt, vốn tưởng rằng hôm nay có thể tận mắt nhìn thấy trò hay, không ngờ đã mất công vui mừng một trận.
“Thành chủ, cô ta tới rồi!”
Tiếng chuông đột nhiên im bặt, Thích Mê mặc một bộ đồ thể dục màu đen, một thân một mình đi vào hội trường thi đấu.
Đôi mắt đỏ sẫm kia rất thu hút con người.
Thành chủ nhếch môi, vô cùng hứng thú nhìn chằm chằm phía dưới: “Thật thú vị.”
*
Sắc mặt Tần Tuần Phong âm trầm, lạnh lùng nhìn chằm chằm cô: “Này, cô đến muộn rồi đấy.”
Từ khi anh ta đến Bất Dạ Thành, không ai dám để cho anh ta chờ lâu như vậy, tốn mười phút chờ đợi, đủ để cho anh ta gấp đến không chờ nổi muốn lao đến lột da róc xương người phụ nữ đứng trước mặt này.
Thích Mê liếc mắt nhìn qua, rút đao ở sau eo ra: “Thì sao?”
“Cho nên… Cô sẽ có cái c.h.ế.t vô cùng bi thảm.”
Thấy cô không biết trời cao đất dày như thế, ý niệm muốn lột da róc xương vừa rồi nháy mắt chuyển đổi thành nhất định phải mang thân thể của cô băm cho chó ăn.
Tần Tuần Phong lui về phía sau, kéo dài khoảng cách, ngoắc ngoắc ngón tay khiêu khích cô.
Thích Mê chạy lên, nhanh chóng phóng thanh loan đao ra.
[3]
[2]
[1]
[Keng!]
“!!!”
Đột nhiên, chân trái của Thích Mê phảng phất như bị một bàn tay vô hình mạnh mẽ nắm lấy, cùng với tiếng xương cốt vang lên, trong một giây ngắn ngủi mũi chân bị vặn về phía sau, xoay 350 độ.
Thích Mê ngã nhào xuống đất.
“Tần Thần lợi hại quá đi!”
“Wow!”
…
Trận đấu 1V1 không cần thiết lập tường kính cách âm, trong lúc nhất thời, tất cả người xem nghe thấy âm thanh đều ủng hộ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-mang-theo-dam-nhai-con-o-nha-tre-di-cau-sinh/chuong-158.html.]
Nhưng không đến một phút Thích Mê đã bị kỹ năng đặc thù của Tần Tuần Phong làm cho bị thương.
“Muốn xin tha hay không?” Tần Tuần Phong nhàn nhã đút tay vào túi quần, khẽ hất cằm kiêu ngạo nhìn cô, “Đương nhiên, cho dù cô có xin tha, hôm nay tôi cũng sẽ không bỏ qua cho cô, cô đã lãng phí quá nhiều thời gian và sự kiên nhẫn của tôi, phải kết liễu cô mới được.”
Thích Mê nắm chặt đao, thẳng thắn ngồi dậy, tay trái bị xoay vòng vặn xoắn một cách quỷ dị, cơ bắp ở cổ tay cũng bị xoay thành hình xoắn ốc.
“Tiếp theo tôi chuẩn bị vặn chân phải của cô, sau đó là tay phải, rồi đến hai chân, hai tay, eo của cô…… Cuối cùng mới tới vặn đầu, biết vì sao không?” Tần Tuần Phong chậm rãi ngồi xổm xuống, vẫn duy trì tư thế quỳ một chân nhìn thẳng vào Thích Mê, “Bởi vì như vậy mới có thể đảm bảo cô sẽ cảm nhận được thân thể mình vặn vẹo ở trong trạng thái tỉnh táo, tuyệt đối vô cùng tuyệt vọng thống khổ ——”
Nói tới đây giọng nói của anh ta dừng lại, bỗng nhiên nhận ra dường như anh ta chưa từng nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Thích Mê.
Không, không những không có tiếng kêu thảm thiết mà ngay cả cau mày cũng không thấy.
Tần Tuần Phong nhướng mày: “Cô không cảm thấy đau đớn ư?”
“[Dự đoán cạm bẫy]?”
Câu nói hỏi một đằng trả lời một nẻo của Thích Mê tức khắc khiến cho sắc mặt của Tần Tuần Phong thay đổi.
Cô nhìn chằm chằm anh ta, khóe môi chậm rãi nhếch lên một vòng cung tuyệt đẹp. Chỉ thấy cô nhẹ nhàng nâng cánh tay trái lên, thoáng dùng sức, xoay tay trái hình xoắn ốc một vòng 350 độ, trong chớp mắt cánh tay đã khôi phục lại nguyên trạng.
Giống như người cao su.
Tần Tuần Phong thấy một màn này, đôi mắt không khỏi trừng lớn.
Thích Mê đứng dậy, mũi chân trái trước đó bị vặn ra phía sau cũng nhanh chóng xoay tròn về chỗ cũ.
“Nếu tôi nhớ không nhầm, [Dự đoán cạm bẫy] thuộc về kỹ năng nguyền rủa, thông qua phán đoán hành động tiếp theo của đối phương, anh sẽ thiết lập bẫy trước, nếu đối phương làm đúng theo dự đoán của anh, đối phương sẽ dính vào [Bẫy]. Cứ như vậy, anh có thể không cần tốn nhiều sức đã có thể g.i.ế.c người trong vô hình, tôi nói có đúng không?”
Tần Tuần Phong thở ra một hơi, nét mặt ngày càng hung ác nham hiểm: “Nếu cô đã phát hiện thì tôi không thể để cô tồn tại thêm nữa… Nhưng cho dù cô phát hiện ra rồi mà cô không tiếp cận được thì cô sẽ lấy gì mà g.i.ế.c tôi đây?”
Thích Mê ngẩng cổ lên: “Vì sao anh biết tôi không thể tiếp cận được?”
Vừa dứt lời, dưới chân cô xuất hiện một luồng gió, nhanh chóng tấn công về phía Tần Tuần Phong.
“Mỗi dự đoán cạm bẫy chỉ có tác dụng một lần đối với một người. Cái bẫy ban nãy anh thiết lập cho tôi bao gồm hành động [Tiến lên] và [Đứng dậy] có phải không? Hai cái bẫy này đã mất đi hiệu lực, bây giờ đã đến thời điểm tôi ra tay.”
Tần Tuần Phong nhanh chóng lui về phía sau, kéo dài khoảng cách với cô.
[Dự đoán —— cầm đao tới gần!]
3
2
1
Nguyệt
Keng!
Trong khoảnh khắc, năng lực dự đoán vừa nhìn thấy thanh đao trong tay Thích Mê mang tính uy h.i.ế.p đã vặn ngược cánh tay của cô thành một cái quẩy, ống tay áo căng chặt, cơ bắp trên toàn bộ cánh tay xoắn lại với nhau.