Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh - Chương 157
Cập nhật lúc: 2025-03-27 19:28:48
Lượt xem: 2
Không dám chậm trễ thời gian, Hầu Thư xoay người xuống lầu. Cậu ta nhớ rõ nơi Du Du bị nhốt ở tầng một, thừa dịp hiện tại Sĩ quan Tiên phong và những tay chân khác của hắn không có ở đây, đây đúng là thời cơ thích hợp để cứu người.
Xuyên qua hành lang, có thể thấy hai thủ vệ đang nghiêm túc đứng gác ở cửa.
Hầu Thư vừa tháo mắt kính xuống, một khắc chạm mắt với hai thủ hạ kia, cậu ta lập kích hoạt năng lực, ý thức của hai người bị cậu ta điều khiển hoàn toàn.
Thủ vệ bắt đầu mở khóa cửa phòng dưới sự điều khiển của cậu ta.
Trong phòng trống vắng, thứ tồn tại duy nhất trong phòng chính là chiếc giường đơn vô cùng cũ kỹ. Cô gái tóc ngắn đắp lên mình chiếc chăn màu quân đội, cuộn tròn ở trên giường, nghe được âm thanh mở cửa, cô ấy đột nhiên run rẩy, toàn bộ thân thể dán vào vách tường, cố sức thu nhỏ bản thân lại.
Dưới chân bụi đất tích thành tầng, lúc Hầu Thư đi tới bên cô ấy còn lưu lại mặt đất những dấu chân nhợt nhạt.
Cậu ta hơi hé miệng, thử gọi tên cô ấy, nhưng lời nói vừa đến bên miệng, yết hầu bỗng nhiên vô cùng đau đớn, đành phải nhịn xuống.
Hầu Thư cố gắng áp chế lại cảm xúc của mình, hít sâu một hơi, điều chỉnh một lát mới nhẹ giọng gọi: “Du Du, là anh đây……”
Du Du ở trên giường liên tục run rẩy, sau vài giây, cô ấy phản ứng lại, nhỏ giọng khóc nức nở.
Nguyệt
Cô gái vùi đầu vào trong chăn, phát ra tiếng nức nở, không biết một tháng trôi qua có phải ngày nào cô ấy cũng khóc suốt như vậy không.
Tiếng khóc đè nén, mỗi một tiếng đều chọc vào trái tim Hầu Thư, giống như có mũi d.a.o vô hình hung hăng cắm vào tim cậu ta.
Hầu Thư ôm cô ấy vào trong lồng ngực: “Thực sự xin lỗi Du Du, là do anh tới quá muộn, xin lỗi em.”
Du Du đã gầy đi rất nhiều, chạm vào đâu cũng thấy xương. Một tháng trước Hầu Thư còn chọc cô ấy phải giảm béo, bây giờ lại gầy đến không còn ra dáng người.
“Hiện tại Sĩ quan Tiên phong không có ở đây, anh đưa em đi.”
Hầu Thư kiềm chế cảm xúc vui mừng khi được hội ngộ, vừa muốn đưa cô ấy đi, lại phát hiện hai chân cô ấy dường như không thể nhúc nhích.
Đồng tử của cậu ta rụt lại: “Chân của em làm sao vậy?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-mang-theo-dam-nhai-con-o-nha-tre-di-cau-sinh/chuong-157.html.]
Du Du còn chưa kịp mở miệng, rầm! Cửa phòng mở ra.
Câu trả lời còn chưa kịp thốt, một giọng nói lạnh lùng âm trầm đã vang tới, Sĩ quan Tiên phong đứng ở bên cửa, âm hiểm cười: “Chân của cô ấy được tôi xử lý rồi, không đi được nữa đâu, trừ khi cô ấy nguyện ý đi theo hầu hạ tôi, nói không chừng tôi có thể giúp cô ấy đứng lên một lần nữa.”
Du Du hung tợn nhìn hắn chằm chằm: “Tôi đây tình nguyện cả đời không đứng dậy!”
“Được lắm, rất mạnh mẽ, xem ra chúng ta không thể tiếp tục nói chuyện rồi.” Chỉ thấy Sĩ quan Tiên phong sờ sờ chiếc nhẫn bạc trên tay, đao kiếm sáng bóng lập tức lao về phía Hầu Thư, mang đến cảm giác áp bách vô cùng, “Hoặc là đóng cửa ra ngoài, hoặc là chết, cậu chọn một cái đi.”
Hầu Thư tháo mắt kính xuống, hai mắt phát sáng như mắt rồng, nhưng chưa kịp tấn công vào trong mắt Sĩ quan Tiên phong đã bị một lá chắn bay tới ngăn trở.
“Xem ra cậu đã chọn con đường thứ hai… Mấy lần liên tiếp cậu đều không thể mang cô dâu về cho tôi, giữ cậu lại cũng vô dụng. Kết liễu cậu ở trước mặt Du Du cũng coi như triệt để chặt đứt tâm tư của cô ấy.” Sĩ quan Tiên phong không kiên nhẫn phất tay, trong nháy mắt mấy trăm thứ vũ khí lạnh toát phóng về phía Hầu Thư.
Hầu Thư biết bản thân mình không thể tránh khỏi, quay người che lại đôi mắt của Du Du.
“Xin lỗi em, Du Du, kiếp sau anh sẽ quay lại cưới em nhé.” Trong đấu trường, chỗ ngồi gần như đã gần đầy.
Ngoại trừ khu Thỏ vẫn trống vắng như cũ, các ghế ngồi còn lại bao gồm cả khu Cây đều đã kín chỗ. Chưa đến một giờ, chuyện Thích Mê gửi thư khiêu chiến cho Tần Tuần Phong đã lan truyền ồn ào huyên náo khắp Bất Dạ Thành, rất nhiều người tới xem náo nhiệt, muốn xem trận đấu 1V1 của hai người.
Nhưng tiếng chuông mở màn đã vang lên ba lần, Tần Tuần Phong đã sớm hiện diện chờ đợi, nhưng Thích Mê vẫn chưa xuất đầu lộ diện.
Mọi người cho rằng cô bỏ trốn trước khi lâm trận, sôi nổi bàn tán những lời không hay:
“Ôi trời toi rồi, người có còn tới nữa hay không?”
“Đánh chuông một lần nữa đi, nếu cô ta không tới thì giải tán, đúng là lãng phí thời gian!”
“Tự nhiên dám cho Tần Thần leo cây, coi bộ người phụ nữ này chán sống rồi.”
……