Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh - Chương 151
Cập nhật lúc: 2025-03-27 19:27:14
Lượt xem: 7
Bím tóc xoăn sửng sốt: “Cô không g.i.ế.c tôi?”
“Đương nhiên, tín ngưỡng của tôi chính là peace and love, tôi không có thói quen tùy tiện g.i.ế.c người như cô ấy đâu!” Eva cười hì hì chỉ tay về phía Thích Mê đang ở khán đài của khu Thỏ, nói với b.í.m tóc xoăn: “Trận này coi như cô may mắn gặp phải tôi, nếu cô là gặp phải cô ấy, khả năng sống sót của cô rất ít… À, chính là cô gái đang ngồi ở khu Thỏ kia kìa, siêu biến thái.”
Người không rõ nguyên do - Thích Mê: “?”
Bím tóc xoăn theo hướng chỉ tay nhìn sang, cô ấy nhận ra Thích Mê.
Hôm qua, tràn đầy những câu truyện chiến đấu trí tuệ và dũng cảm của cô ấy cùng với tiểu thành chủ đã được truyền đi khắp thành phố Hoan Lạc, có muốn không biết cũng khó.
Ngay sau đó là tiếng chiêng vang kết thúc, khu Thỏ và khu Cáo đánh ngang tay, mỗi bên ghi năm điểm.
Có lẽ do nghĩ đến những trận đấu thăng hạng về sau sẽ càng nguy hiểm hơn cho nên khu Mèo và khu Hươu vốn đang hòa nhau đã xin rút lui, tham dự các trận thăng cấp cũng chỉ còn lại khu Sói, khu Xà và khu Thỏ.
Eva mặc cái áo choàng lông vũ bị bẩn trở về, từ đằng xa đã làm nũng với Thích Mê: “Khụ khụ… Mê, tôi không được rồi, tôi cảm giác toàn thân xương cốt như bị chặt đứt.”
Thích Mê vội chạy tới đỡ cô ấy, sau khi kiểm tra kỹ càng, cô cười khẽ: “Giả vờ, cứ tiếp tục giả vờ đi…. độ bền vẫn còn rất tốt, không c.h.ế.t được.”
“Đó là do tôi thông minh, kịp thời cho mặc thêm giáp cho bản thân, bằng không một đ.ấ.m của cái tượng đất kia cũng đủ làm tôi c.h.ế.t rồi, khụ khụ…” Eva vuốt vuốt lồng n.g.ự.c hơi đau, tuy rằng không c.h.ế.t được, nhưng vừa rồi chịu cú đòn kia nhất định cô ấy đã bị gãy xương sườn rồi.
Cô ấy vừa định ngồi xuống thì phát hiện chỗ ngồi của mình có một con bướm đen đuôi phượng, vẻ mặt cô ấy trở nên ghét bỏ: “Sao cậu ta lại đến đây?”
“Đến xem náo nhiệt.” Thích Mê thuận miệng trả lời cho có lệ, cô đỡ Eva ngồi xuống vị trí của mình, sau đó cô dùng dây thun buộc lại tóc, nói: “Cô cứ ở chỗ này dưỡng thương đi, chuyện sau đó cứ để tôi.”
“Vậy cô cẩn thận đó nha!”
“Biết rồi.”
Thích Mê sờ sờ đao bên hông, đi xuống dưới đài thi đấu.
Ánh mắt Eva theo bóng dáng cô mãi cho đến nơi thi đấu, bỗng nhiên cô ấy chú ý tới tình trạng của vách ngăn kính trông như mạng nhện, chớp chớp mắt:
“Kỳ quái vậy, sao kính lại vỡ thế?”
*
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-mang-theo-dam-nhai-con-o-nha-tre-di-cau-sinh/chuong-151.html.]
Kết quả rút thăm vòng tiếp theo: Khu Thỏ đánh với khu Sói, khu Cáo đánh với khu Rắn.
Thời gian thi đấu tăng lên hai mươi phút, không lấy kết quả hòa nhau, tương tự với vòng trước, trong thời gian quy định g.i.ế.c c.h.ế.t đối thủ sẽ ghi được mười điểm.
Nếu thi đấu kết thúc mà không có người chết, như vậy bên nào bị thương sẽ bị tính là thua, nhưng mà người thắng chỉ ghi được năm điểm, người thua không có điểm.
Tới trận thi đấu này, tất cả bốn khu đều thay đổi người tham gia.
Nguyệt
Người đánh với Thích Mê chính là người phụ nữ vừa nói chuyện ở khu Sói, áo da màu đen bó sát người tôn lên vóc dáng xinh đẹp của cô ta, các đường nét trên khuôn mặt không phù hợp với trang phục nhưng được trang điểm đậm cũng mang một nét quyến rũ đặc biệt.
“Đáng tiếc quá, người đánh với tôi lại là một cô gái nhỏ, năng lực [Quyến rũ] của tôi sợ là không có chỗ dùng đến.” Người phụ nữ cười khẽ, ngón tay cô ta quấn quanh sợi tóc đen ở trước ngực, gia tăng vẻ quyến rũ của mình.
So sánh với cô ta, Thích Mê trang điểm đơn giản hơn rất nhiều, áo hoodie màu xanh lục và quần đen, ném cô vào trong một đám người cũng không tìm được ai bình thường như vậy.
Nhưng mà chỉ cần [Đôi mắt tử thần] xuất hiện, màu xanh lam sáng như biển sao này có thể ngay lập tức làm lu mờ đi mọi thứ xung quanh.
Thích Mê rút đao ở thắt lưng ra, cô nhẹ cong khóe môi:
“Đến đây đi.”
*
Cùng lúc đó, trong phòng xem của đấu trường.
Thông qua các cửa sổ bằng kính trong suốt từ trần nhà chạm đến mặt đất, tình trạng thi đấu phía dưới có thể được nhìn thấy rõ ràng.
Người đàn ông mặc áo choàng dài màu xanh, ngồi trên ghế bập bênh bằng gỗ sưa trước cửa sổ, cử chỉ giơ tay nhấc chân, rất có một loại kiêu ngạo của một diễn viên vở tuồng Lê Viên nổi tiếng.
“Anh cảm thấy ai sẽ là người tranh đoạt vị trí thứ nhất với anh?” Người đàn ông ốm yếu mở miệng hỏi. Giọng nói của anh khàn khàn, dường như đang bị bệnh, như phải mất rất nhiều sức lực mới có thể nói thành câu.
Mái tóc đen xõa ngang vai rối tung, sắc mặt tái nhợt không có chút máu, tuy anh mới hơn ba mươi tuổi nhưng đã đem đến cho người ta cảm giác như thể đã trải qua một cuộc đời thăng trầm, tang thương.
Người đàn ông tóc húi cua màu xanh cúi đầu không trả lời, anh ta cất cái máy chơi game mình đang chơi để g.i.ế.c thời gian đi, đi đến bên cạnh người ông ta, quan sát phía tình huống phía bên dưới.