Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Không Cần Anh Ta Nữa - Chương 97

Cập nhật lúc: 2024-08-18 21:59:48
Lượt xem: 355

"Cô không phải gieo gió gặt bão, tính cách cô hiếu thắng, rồi lại yêu hèn mọn."

 

Giây tiếp theo điện thoại bị cắt đứt, tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng câu nói cuối cùng của Khổng Phàn Đông kia hung hăng chọc trúng trái tim của Lý Nhiễm.

 

Trong tay cầm bản phác thảo, ngồi ở trên sofa phát ngốc, chờ đến khi cô phản ứng được bản phác thảo đã bị nước mắt làm ướt một mảng.

 

Nét chữ cứng cáp, tạo thành ấn ký không tròn cũng không vuông.

 

Cực kỳ giống kết cục của cô và Hạ Nam Phương.

 

Yêu hèn mọn thì sao chứ? Yêu hèn mọn là có thể bị người ta tùy ý giẫm đạp sao?

 

Cầm lấy di động kéo số của Khổng Phàn Đông còn có tất cả mọi người ở Hạ gia vào danh sách đen.

 

Không có ai thật tình có thể bị ngày qua ngày giẫm đạp thì ngay cả tình yêu cũng không được tôn trọng.

 

Nằm ở trên giường, lăn qua lộn lại ngủ không được, trong đầu rối loạn.

 

Cô đứng dậy, nhìn chằm chằm điện thoại thất thần.

 

___

 

Hai ngày sau, cuối cùng Hạ gia cũng chưa từng gọi điện thoại đến. Ngày đó cô nói không chừa đường sống chút nào, nếu Hạ gia còn thể diện, sẽ không gọi điện đến nữa.

 

Lý Nhiễm dùng công việc nặng nề, đè ba chữ "Hạ Nam Phương" thật sâu vào dưới đáy lòng.

 

Vu Hiểu Hiểu cả ngày lo lắng sốt ruột mà nhìn cô: "Nhiễm nhiễm, không phải cậu điên rồi chứ? Tối hôm qua cậu tăng ca đến mấy giờ?"

 

"Quên rồi, dù sao cũng rất trễ."

 

"Cậu đây là muốn luyện thần công, bị tẩu hỏa nhập ma rồi sao?"

 

Lý Nhiễm liếc mắt nhìn Vu Hiểu Hiểu: "Dù sao cũng không ngủ được, không bằng tăng ca."

 

Vu Hiểu Hiểu quả thực cúng bái: "Chị hai, câu nói của cậu quả thực là lời dạy của người thành công nha!"

 

Vừa dứt lời, Lý Nhiễm đột nhiên cảm thấy những lời này có chút quen tai, bỗng dưng nhớ tới lời đó không phải Hạ Nam Phương thường nói sao.

 

Trước kia cô không biết mất ngủ có mùi vị gì, mấy ngày nay ngủ không được, triệt triệt để để cảm nhận một trận.

 

Tưởng giường ở văn phòng không thoải mái làm cho chất lượng giấc ngủ không ngon, sáng sớm ngày hôm nay, Lý Nhiễm chuẩn bị đi ra ngoài tìm phòng ở.

 

Vừa mở cửa công ty ra đã bị người bên ngoài dọa nhảy dựng.

 

Khổng Phàn Đông vô thanh vô tức mà dựa vào trên tường, thùng rác bên cạnh đầy đầu mẩu thuốc lá, bị tắc nghẽn đầy ấp lên.

 

"Sao anh lại ở đây?"

 

Khổng Phàn Đông lau mặt mỏi mệt: "Chờ cô từ sáng sớm."

 

Lý Nhiễm: "Có chuyện gì?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-khong-can-anh-ta-nua/chuong-97.html.]

 

Cả mặt Khổng Phàn Đông đều là lo lắng: "Tình trạng của lão đại thật sự không ổn."

 

Lý Nhiễm nhíu mày: "Còn chưa có đi bệnh viện?"

 

Khổng Phàn Đông nghĩ đến vấn đề này, gian nan mở miệng: "Gần đây cậu ấy mất ngủ quá nghiêm trọng, vừa rời khỏi phòng ngủ trong nhà là không ngủ được, mà bác sĩ yêu cầu cậu ấy phải nằm viện quan sát, cho nên..."

 

"Không thể rời khỏi phòng ngủ trong nhà...? Vậy các anh để bác sĩ gia đình tới không phải được rồi sao?"

 

Mày Khổng Phàn Đông mày nhăn càng chặt: "Cậu ấy không cho phép bất cứ ai tiến vào phòng ngủ... cậu ấy nói tiến vào phòng ngủ, hương thơm bên trong sẽ thay đổi."

 

Hương thơm thay đổi?

 

Đây là cái tập tính gì?

 

Lý Nhiễm biết anh có thói ở sạch, nhưng nghiêm trọng đến mức không cho phép người khác tiến vào phòng anh, vẫn là không thể hiểu được.

 

Hiển nhiên, Khổng Phàn Đông nói phức tạp, cũng không phải ý đó: "Căn phòng ngủ đó, chỉ chính là phòng ngủ của... cô."

 

Lý Nhiễm: "..."

 

"Chuyện này chỉ có thể tới tìm cô."

 

Tìm cô có ích lợi gì? Cô là không khí tươi mát à?

 

"Tôi không có cách nào giúp được anh, tốt nhất ngay bây giờ các anh đưa anh ta đến bệnh viện đi, vẫn luôn sốt cao cũng không phải là chuyện tốt."

 

Khổng Phàn Đông nghe những lời này, trong lòng rất hụt hẫng.

 

Người bọn họ quan tâm đặt ở trong lòng, đến phiên Lý Nhiễm ở đây, kết quả được thái độ như thế.

 

Khổng Phàn Đông nhăn mặt, cơ hồ muốn thấp tới trong bụi bặm luôn rồi: "Lý Nhiễm tiểu thư."

 

"Khổng Phàn Đông tôi đời này chưa bao giờ cầu xin ai, trước kia khinh thường cô là Khổng Phàn Đông tôi sai, mắt chó bị mù. Sau này Khổng Phàn Đông tôi nghe lời cô, nói một không hai, chỉ cần cô có thể... đến Hạ gia thăm lão đại một lần thôi."

 

Lý Nhiễm cũng không quay đầu lại mà chuẩn bị vào công ty: "Không có khả năng, các anh nhân lúc còn sớm tìm bác sĩ đi."

 

Một tay Khổng Phàn Đông nắm then cửa. Còn đang kiên trì: "Thứ khác tôi không dám bảo đảm, nhưng trong lòng lão đại thật sự thích cô, muốn gặp cũng chỉ có một mình cô."

 

Lý Nhiễm mặt lạnh: "Con mắt nào của anh thấy anh ta thích tôi?"

 

Khổng Phàn Đông: "Hai con."

 

Lý Nhiễm: "..." Có bệnh!

 

Sáng sớm đã bị anh ta chọc tức đến cười: "Hạ Nam Phương thật sự muốn c.h.ế.t hay sao mà loại chuyện ma quỷ đó mà anh cũng nói ra miệng được hay vậy?"

 

Khổng Phàn Đông như đang so hăng hái, cố chấp với cô, thế nào cũng phải muốn Lý Nhiễm đến Hạ gia.

 

Sáng sớm Vu Hiểu Hiểu mới vừa đi làm, mới vừa đi khỏi cửa thang máy, khi đi qua hành lang thì nhìn thấy Khổng Phàn Đông.

 

Vẫy vẫy tay với anh ta: "Ông chú đẹp trai, sao anh lại ở đây?"

Loading...