Tôi Không Cần Anh Ta Nữa - Chương 84
Cập nhật lúc: 2024-08-16 19:58:42
Lượt xem: 379
Cô vô cùng lễ phép chờ mong hỏi: "Xin hỏi... tập đoàn Hạ Thị phá sản rồi sao?"
Hạ Nam Phương quay đầu nhìn cô một cái, dùng một loại ngữ khí cùng biểu cảm "khiến em thất vọng rồi" trả lời cô: "Không có."
Lý Nhiễm không hỏi anh vì sao không đi làm, nếu hỏi thì ra dáng cô quan tâm anh quá.
Cô cũng không có nhiều lời muốn nói chuyện với anh, chẳng qua vẫn có lòng tốt nhắc nhở anh: "Cái kia... anh đừng liều mạng. Nếu muốn, thì cho người vẽ một bức khác là được rồi."
Chủ yếu thùng giấy kia cô nghĩ là thùng rác nên tùy tiện ném xuống, hiện giờ Hạ Nam Phương lại tìm trong thùng rác, làm Lý Nhiễm có cảm giác vô cùng quỷ dị.
Hạ Nam Phương quay đầu lại, nghiêm túc nhưng lại làm như không phải rất muốn hỏi: "Em vẽ cho tôi sao?"
Lý Nhiễm bỏ lại một câu: "Vậy chỉ trách anh suy nghĩ nhiều."
Về nhà không bao lâu đã đến giờ cơm trưa.
Hôm nay Hạ Nam Phương khó có một ngày ở nhà, cho nên cơm trưa hôm nay phong phú hơn ngày thường nhiều.
Lý Nhiễm bị trúng độc bởi Tam tòng tứ đức từ buổi sáng kia, vô cùng đói bụng, cô ngồi vào bàn vừa định động đũa, lại nghe Hạ phu nhân nhàn nhạt nói: "Nam Phương còn chưa đến."
Lý Nhiễm buông tay, một chút giáo dưỡng này vẫn phải có, cô dựa vào ghế nghiêm túc ngồi chờ.
Quản gia từ bên ngoài tiến vào: "Phu nhân, thiếu gia nói không ăn."
"Không ăn sao được?"
Lý Nhiễm biếng nhác nhìn phòng hoa bên ngoài, bóng dáng Hạ Nam Phương vừa lúc lộ ra khỏi cây xanh, lưng thẳng tắp, vai dày rộng, không nhúc nhích giống như điêu khắc.
Nhưng liên quan gì đến cô?
"Không ăn chứng minh không có đói bụng."
"Nam Phương không ăn cơm trưa, mày cũng không quan tâm nó một chút?"
Lý Nhiễm cảm thấy buồn cười: "Con trai bà mới có ba tuổi sao?"
Hạ phu nhân kỳ thật không muốn thừa nhận, từ khi Hạ Nam Phương mới ba tuổi đã không nghe lời bà ta nói nữa rồi.
Ngay cả bà ta nói chuyện với Hạ Nam Phương, một dấu chấm hỏi cũng không dám thiếu hoặc thêm, có bất cứ chuyện gì đều trưng cầu ý kiến là chủ yếu.
Chỉ có thể ở đây chỉ trích Lý Nhiễm không quan tâm con trai bà ta.
Lý Nhiễm đẩy ghế dựa ra, nhàn nhạt nhìn bên ngoài: "Đói bụng tự nhiên sẽ đến ăn."
Cô đi vào phòng bếp, tùy tiện cầm hai miếng bánh kem đối phó rồi chạy, cũng không muốn ngồi vào bàn ăn nữa.
Hạ Nam Phương liều mạng một buổi sáng, cuối cùng cũng ghép được một bức tranh hoàn chỉnh, anh rửa tay sạch sẽ, bỏ bức tranh vào trong tệp hồ sơ, đưa cho Vương Ổn bên cạnh: "Tìm người phục chế lại một chút, rồi cho vào khung ảnh."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-khong-can-anh-ta-nua/chuong-84.html.]
Vương Ổn cầm tranh, Hạ Nam Phương xoa tay: "Đừng làm vội, cậu đi chỗ ông Phí xem có cái nào thích hợp hay không."
Ông Phí là người thu thập đồ cổ, ông ấy có không ít khung tranh kiểu phương Tây, còn có thể vòng đến văn hóa phục hưng nữa.
Đi đến ông Phí chọn khung ảnh, Vương Ổn nhìn tranh trong tay, nhất thời cũng không biết nên nói gì.
Nhớ tới một thành ngữ "lấy gùi bỏ ngọc".
Hạ Nam Phương lau khô tay vào phòng ăn, tầm mắt dừng ở vị trí trống rỗng của Lý Nhiễm: "Lý Nhiễm đâu?"
Hạ phu nhân cười nói: "Nó không đói bụng, ăn chút bánh kem liền lên lầu rồi."
Nói xong ân cần mà đưa cho Hạ Nam Phương một chén canh: "Uống canh trước đi, rồi ăn cơm."
Hạ Nam Phương đẩy ghế dựa ra đứng lên, anh nghiêng đầu kêu người bên cạnh: "Chuẩn bị một phần, cầm đi lên lầu."
Tươi cười trên mặt Hạ phu nhân cứng đờ, muốn nói cái gì đó nhưng Hạ Nam Phương không chú ý đến bà ta.
Dì Văn bưng một mâm cơm: "Thiếu gia, để tôi đi lên ạ?"
Hạ Nam Phương hơi hơi cúi đầu, nhìn bàn ăn: "Đợi một chút."
Dì Văn đứng lại chỗ, khó hiểu nhìn anh.
Sau đó Hạ Nam Phương dùng ngữ khí lạnh nhạt nói: "Để tôi."
Lý Nhiễm ngây người ngồi ở trên cửa sổ ăn bánh kem, tuy rằng ngày thường hơi thảm một chút, nhưng nghĩ đến chịu đựng một chút rồi sau này không còn gặp người của Hạ gia nữa, Lý Nhiễm tạm thời nhẫn nhịn.
Cửa phòng ngủ vang lên hai tiếng gõ cửa, ngoài cửa truyền đến âm thanh của dì Văn: "Lý Nhiễm tiểu thư, ăn cơm trưa thôi."
Lý Nhiễm lập tức nhảy xuống khỏi cửa sổ, quả nhiên người trong Hạ gia chỉ có dì Văn tốt nhất với cô.
Cô nhảy đến cửa: "Đến đây."
Vừa mở cửa vừa nói ngọt: "Biết ngay chỉ có dì tốt nhất với con..."
Hạ Nam Phương đứng ngoài cửa, bởi vì bưng mâm cơm cho nên bảo dì Văn cùng đi lên gõ cửa cho anh.
Câu nói "tốt nhất với tôi" kia của Lý Nhiễm làm tâm trạng của Hạ Nam Phương tốt lên, không tranh chấp với cô chuyện lúc sáng nữa, chân dài đi vào phòng.
Dì Văn ở phía sau cười tủm tỉm dặn dò: "Là thiếu gia riêng vì tiểu thư mà đưa lên, ăn nhiều một chút."
Đúng là bởi vì anh đưa lên, nên cô mới không có tâm trạng ăn uống.
Đóng cửa lại, Lý Nhiễm quay đầu nhìn anh.
Căn phòng này mới là căn phòng bình thường Lý Nhiễm hay ngủ, hơi thở sinh hoạt ở đây còn nhiều hơn ở trong phòng Hạ Nam Phương, tùy ý có thể thấy được một ít vật dụng nho nhỏ của cô.