Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Không Cần Anh Ta Nữa - Chương 79

Cập nhật lúc: 2024-08-15 23:08:26
Lượt xem: 416

Khi Hạ Nam Phương đi đến, Lý Nhiễm nhàn nhạt mà liếc anh một cái, sau đó thu hồi ánh mắt.

 

Hạ Nam Phương đi đến động tĩnh rất lớn, Lý Nhiễm không chú ý không được, cửa kính bị anh đóng lại "kẽo kẹt" hai tiếng như người bệnh, mỗi một cái hít thở đều là âm thanh gian nan.

 

Lý Nhiễm ngồi ở xích đu làm bằng dây gỗ trong phòng vườn hoa, đung đưa lên xuống khiến cả người lung lay theo, nhàn nhạt có chút không nắm bắt được.

 

Đây là điều mà Hạ Nam Phương gần đây mới ý thức được, anh nhìn thấy thế giới của Lý Nhiễm không giống nhau.

 

Anh vì hôn lễ chuẩn bị tỉ mỉ, dẫn theo cha Lý trang trí toàn bộ lễ đường cầu hôn, muốn để cha Lý làm nhân chứng... nhưng Lý Nhiễm lại cho rằng anh muốn dùng cha Lý bức cô kết hôn.

 

Anh đối với hôn lễ vừa coi trọng lại vừa chờ mong, người bên cạnh không thèm quan tâm đến, thậm chí tất cả mọi người xung quanh anh đều đang bận rộn chuyện này... nhưng chỉ có Lý Nhiễm không có, cô tựa như một đám mây trôi ở chân trời, lười biếng mà bay ở nơi đó.

 

Hạ Nam Phương không biết trong lòng cô đang suy nghĩ cái gì.

 

Sau khi cửa phòng được mở, cô thấy động tĩnh phía sau, ngón chân nhẹ chạm xuống đất, dừng xích đu đang đong đưa.

 

"Có việc?"

 

Đương nhiên Hạ Nam Phương sẽ không nói tìm cô có việc hoặc không có việc, ở trong căn nhà này anh đi đâu thì đi, ngược lại Lý Nhiễm mới là người không có không gian riêng tư kia.

 

Trong tay Hạ Nam Phương cầm đôi dép lê, sau khi đến gần Lý Nhiễm còn nhìn thấy đôi tất.

 

Hiển nhiên là lần đầu tiên nếm thử tư vị "đi chăm sóc người khác" này, thời tiết tháng 4, trong tay anh cầm một đôi tất mùa đông bằng nhung ấm.

 

Kỳ thật Lý Nhiễm cũng không muốn gặp Hạ Nam Phương, không biết có phải do thích quá hèn mọn hay không, tựa như dục vọng cả đời muốn gặp anh đã dùng hết.

 

Hiện tại cô chỉ muốn yên lặng một chút nhưng hiển nhiên chỉ cần ở Hạ gia, ở đâu cũng là chỗ của anh.

 

Sau khi yên lặng một lúc lâu, Lý Nhiễm dựa vào dây thừng được bọc bởi dây gỗ, nhắm mắt lại, không muốn để ý đến anh.

 

Nhìn thấy biểu tình của cô liếc mắt một cái còn cảm thấy phiền ấy, Hạ Nam Phương đều xem ở trong mắt.

 

Anh là một người thông minh hay là nói anh quá lý trí cảm xúc tức giận có thể khống chế. Cho dù trong lòng anh có không vui đi chăng nữa, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ không có gì, khiến người khác nhìn không thấu.

 

Đương nhiên, sau khi phát hiện chiêu giáo huấn cùng với tức giận vô dụng với Lý Nhiễm, Boss Hạ mới tung ra chiêu mới.

 

Nói tóm lại, đại khái là da mặt dày.

 

Chân đang lắc lư trên mặt đất được người ta nâng lên, Lý Nhiễm mở mắt ra liền thấy trước mặt có một người đang ngồi xổm.

 

Anh ngồi xổm xuống, cúi đầu nắm chân cô, so với Lý Nhiễm đang ngồi thì thấp hơn một đoạn.

 

Từ trên nhìn xuống, cô có thể nhìn thấy cái trán no đủ, đôi mi rũ xuống, còn có cánh mũi cao thẳng, Lý Nhiễm an tĩnh mà nhìn anh.

 

Chỉ là đột nhiên không rõ... vì sao anh lại làm như vậy.

 

Thực tế thì người không thể lý giải được động vật, luôn lấy quan điểm của bản thân đi suy nghĩ về người khác, có lẽ trong lòng Hạ Nam Phương, tình cảm của bọn họ trừ bỏ khoảng cách, thì còn có thể cứu chữa.

 

Nhưng mà trong lòng Lý Nhiễm, bọn họ lại là... không có khả năng quay đầu lại.

 

Ở giữa bàn chân có chút lạnh, bàn tay to của Hạ Nam Phương nắm lấy, nắm chặt trong lòng bàn tay, anh cũng không vội mang tất cho cô, chỉ luôn nắm như thế.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-khong-can-anh-ta-nua/chuong-79.html.]

 

"Vì sao chân lạnh rồi mà không mang tất?"

 

Lý Nhiễm không biết anh đang hỏi cái vấn đề gì: "Không thích."

 

Nếu Hạ Nam Phương nói cái gì mà "tôi là vì muốn tốt cho em, em phải mang tât", nhất định Lý Nhiễm sẽ một chân đá anh ngay.

 

Hạ Nam Phương im lặng, Lý Nhiễm cho rằng vị này lại bắt đầu phát tác.

 

"Ngày mai tôi bảo quản gia trải thảm toàn bộ căn nhà, ngay cả phòng hoa này cũng không ngoại lệ, cho em tùy ý dẫm!"

 

Đôi mắt đang híp lại của Lý Nhiễm đều mở hết ra, cô vẫn không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm Hạ Nam Phương: "Anh lại muốn làm cái quỷ gì?"

 

Hạ Nam Phương nửa quỳ nửa ngồi ở trước mặt cô, không nói một lời, im lặng như một bức tượng điêu khắc.

 

"Nếu em xem chuyện tôi muốn kết hôn với em là chuyện ma quỷ thì xác thật tôi đã muốn làm rất nhiều năm."

 

Ánh đèn như ánh mặt trời chiếu xuống trên người Hạ Nam Phương, ở trên vai, trên lưng anh phô rải thành một mảnh. Bả vai của anh cũng không gầy hẹp, rất hợp mặc đồ vest.

 

Lý Nhiễm nhìn chằm chằm anh, từ trên đỉnh đầu xuống khuôn mặt cho đến bàn tay của anh đang năm chân chân cô.

 

Trước sau không hiểu rõ Hạ Nam Phương lại muốn làm cái gì.

 

Hai con người chưa nhận thấy được tâm ý của đối phương, ở ban đêm mặt trăng chiếu sáng này, Hạ Nam Phương bước một bước trước.

 

"Cơm tất niên năm trước, ông nội đã hỏi chúng ta khi nào thì kết hôn."

 

Lý Nhiễm nhớ rõ chuyện này, tất niên năm trước là ở viện dưỡng lão Nam Sơn, chỉ có ba người bọn họ, lúc ông nội Hạ hỏi Hạ Nam Phương cô còn luôn dựng lỗ tai lên nghe.

 

Sau đó bị Vu Hiểu Hiểu gọi đến chúc Tết, cô chạy ra ngoài nhận điện thoại, không nghe được câu trả lời của Hạ Nam Phương.

 

"Tôi nói chờ sau khi từ Châu Âu về, chúng ta đính hôn trước, sau đó sang năm ngay bây giờ thì kết hôn."

 

Lý Nhiễm yên lặng mà nghe, trong lòng có chút chua xót. Nếu lúc ấy cô nghe thấy Hạ Nam Phương nói những lời này, thì hai tháng trước cô sẽ đề nghị chia tay không?

 

Cô nghiêm túc mà nghĩ ngợi, nhất định vẫn sẽ.

 

Thật ra ngần ấy năm, ba chữ "Hạ Nam Phương" không chỉ là một người mà còn là một loại đại biểu cho trạng thái trong cuộc sống của Lý Nhiễm.

 

Nếu cuộc sống ở trong trạng thái "Hạ Nam Phương" thì Lý Nhiễm mãi mãi đều không phải là Lý Nhiễm.

 

Lý Nhiễm rút chân về, cô cầm lấy tất cùng dép lê bên cạnh Hạ Nam Phương, cũng không quay đầu lại mà rời khỏi phòng hoa.

 

Khi đi đến cửa, cô xoay người thấy Hạ Nam Phương sáng quắc mà nhìn cô.

 

"Hạ Nam Phương, anh đừng nói những lời đó nữa."

 

Thân hình cao lớn của Hạ Nam Phương quay lưng lại với ánh đèn, ở trong phòng hoa kéo dài một bóng đen đến tận bên cạnh Lý Nhiễm.

 

Cô cúi đầu nhìn bóng dáng của anh, nhẹ nhàng mà lắc đầu: "Quá muộn."

 

Buổi tối, Lý Nhiễm một mình ngủ ở phòng ngủ, Hạ Nam Phương không bò lên.

Loading...