Tôi Không Cần Anh Ta Nữa - Chương 52
Cập nhật lúc: 2024-08-11 18:47:42
Lượt xem: 730
Giọng nói của người đàn ông mang theo khó hiểu: "Vì sao?"
"Không có vì sao cả, nghĩ thông suốt nên tự nhiên cũng không thích nữa."
Âm thanh của cô có chút nhẹ: "Không thể đần độn cả một đời người được."
Vu Hồng Tiêu lẳng lặng lắng nghe, anh không biết Lý Nhiễm hạ quyết tâm lớn thế nào mới có thể đưa ra quyết định này.
Chuyện thích một người là chuyện trong nháy mắt nhưng hạ quyết tâm từ bỏ một người lại có khả năng cần một đời.
Lý Nhiễm cúi đầu, xúc cảm không tốt lắm, chuyện đã đến nước này, cũng không còn lưu luyến cái gì, nhưng thật quá đau khổ.
Đêm trăng sáng, Vu Hồng Tiêu như ma xui quỷ khiến mà nhẹ nhàng xoa đầu của cô: "Anh rất vui."
Lý Nhiễm ngẩng đầu, bàn tay của anh trượt từ lỗ tai cô trượt xuống.
"Em có thể nghĩ thông suốt."
___
Thời điểm tối một chút, vài vị trưởng bối trong nhà ăn xong thì đi về trước, anh em Vu Hồng Tiêu còn có Lý Nhiễm tiễn bọn họ ra ngoài.
Lúc gần đi, dì Vu nắm lấy tay Lý Nhiễm, lặng lẽ hỏi một câu: "Con cảm thấy Hồng Tiêu thế nào?"
Lý Nhiễm ngơ ngẩn, ngay sau đó phản ứng lại: "Dì, dì hiểu lầm rồi, con không phải bạn gái của anh Hồng Tiêu."
Ánh mắt của dì Vu nhìn cô như người từng trải: "Không gấp không gấp, dì cũng không nói con là bạn gái của nó."
Lý Nhiễm giải thích không rõ, cười cười không nói nữa.
Sau khi tiễn đi một đợt khách, dư lại một bàn là người bên Viện kiểm sát, thấy cha mẹ của Vu Hồng Tiêu và trưởng bối đi rồi, mọi người làm càn nâng hai thùng bia tiến vào.
Vây quanh Vu Hồng Tiêu ồn ào: "Lão đại, hôm nay nhất định phải đưa anh ra đảo!"
Vu Hồng Tiêu cuống tay áo lên, hào sảng nói: "Phóng ngựa lại đây."
Vẫn luôn náo nhiệt đến 10 giờ mới kết thúc, mọi người đều uống có chút say. Vu Hồng Tiêu còn tỉnh hơn được vài phần, anh cùng với Lý Nhiễm ra ngoài kêu xe cho bọn họ, anh sắp xếp mấy chiếc xe cho mười mấy người người về nhà.
Vẫn luôn bận rộn đến hơn 10 giờ, cuối cũng có thể nghỉ ngơi.
Ba người theo ánh trăng trở về, Vu Hồng Tiêu hỏi: "Em về thế nào?"
Đêm nay Lý Nhiễm kính rượu với trưởng bối Vu gia nên uống thêm rượu, tuy không nhiều lắm nhưng không thể lái xe.
Vu Hồng Tiêu càng không cần phải nói, trên người toàn là mùi rượu.
Hai người bọn họ cùng đưa ánh mắt về phía Vu Hiểu Hiểu.
"Hai người nhìn em làm gì?"
Vu Hiểu Hiểu lắc đầu như gõ trống: "Tuy rằng em không có uống, nhưng trên người cũng có mùi rượu đương nhiên không thể đi."
Cuối cùng chỉ có thể để xe ở đây, gọi xe về nhà.
Từ trong bãi đổ xe đi ra ngoài, ở chỗ cua quẹo đụng phải một chiếc xe đối diện đang chạy đến.
Đèn xe chói sáng, làm người ta không mở mắt được. Vu Hồng Tiêu đặc biệt chịu ảnh hưởng, che khuất anh sáng, quay người đi.
Lý Nhiễm nghiêng người tránh sang bên đường, khi xe từ xa đến gần tiến đến, gần đến cô mới phát hiện xe này có chỗ quen mắt.
Chờ đến khi cửa sổ của xe được hạ xuống, Lý Nhiễm mới thấy Hạ Nam Phương ở trong xe, Lý Nhiễm thoáng như nhìn thấy quỷ!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-khong-can-anh-ta-nua/chuong-52.html.]
Sao anh biết cô ở đây?
Lý Nhiễm sững sờ tại chỗ, cho đến khi truyền đến giọng của Hạ Nam Phương trong xe.
"Lên xe."
Lý Nhiễm không nhúc nhích, Hạ Nam Phương đột nhiên xuất hiện làm Lý Nhiễm có chút hoảng loạn, cô giống như một con rối gỗ bị người ta giật dây điều khiển vậy. Cô cho rằng bản thân đã có tự do, nhưng vừa quay đầu lại phát hiện người cầm dây kia trong tay Hạ Nam Phương.
Cô theo bản năng lui về sau một bước.
"Lại đây."
Lý Nhiễm lắc đầu, Hạ Nam Phương duỗi tay ra: "Đừng để tôi nói lại lần thứ hai."
Lý Nhiễm không nhúc nhích, trầm mặc. Cồn cho cô can đảm, hoặc có lẽ là do Vu Hồng Tiêu bên cạnh cho cô can đảm, Lý Nhiễm kiên định nói một câu: "Không."
Trên khuôn mặt Hạ Nam Phương có chút giật mình, sau đó khóe miệng chậm rãi nâng lên.
Lý Nhiễm biết, đây là điềm báo anh sắp phát hoả.
Giây tiếp theo, Hạ Nam Phương bước xuống xe, giày da nhẹ chạm trên xi măng dưới đất phát ra âm thanh nặng nề.
Anh đi rất nhanh, khi đi đến ba người bọn họ, đầu tiên là lạnh lùng quét mắt nhìn Lý Nhiễm một cái.
Sau đó xẹt qua cô, nhìn thẳng Vu Hồng Tiêu.
Hai người đàn ông có thân hình cao xấp xỉ nhau, đều cao to khỏe mạnh, bả vai dày rộng, mặc vest.
Nhưng bộ vest của Hạ Nam Phương không chút cẩu thả mà nghiêm chỉnh, nhìn không thấy một nếp gấp nào. Mà Vu Hồng Tiêu thì áo sơmi tùy ý nằm ở ngoài, tùy ý hơn rất nhiều.
"Là cậu bảo cô ấy đến?" Tính tình của Hạ Nam Phương này cho dù thế lực của Vu Hồng Tiêu ngang nhau nhưng khẩu khí vẫn kiêu ngạo như vậy.
Vu Hồng Tiêu không đổi sắc mặt: "Đúng, thì sao?"
Con người của Hạ Nam Phương, cho dù gặp ai đi chăng nữa chỉ cần anh ghét thì anh đều có thể đặt người ta trong bùn đất mà miệt thị.
Đặc biệt đối tượng là Vu Hồng Tiêu "tình địch như có như không" này.
Ngữ khí của Hạ Nam Phương càng làm cho người khác giận sôi máu.
Anh cười nhạo một tiếng, mở miệng: "Vu Hồng Tiêu, con trai của cục trưởng công an thành phố, kiểm sát trưởng của viện kiểm sát cao cấp thành phố N."
Vu Hồng Tiêu cười giả tạo: "Cậu thật hiểu rõ tôi."
Hạ Nam Phương không nhanh không chậm nói: "Năm rồi truy bắt tội phạm truy nã toàn quốc, được cục trưởng khen thưởng đề bạt chức kiểm sát trưởng cao cấp."
Vu Hồng Tiêu nghe xong, sắc mặt thay đổi.
Lý Nhiễm trì độn cũng biết Hạ Nam Phương đang nói cái gì, đột nhiên có loại cảm giác lo lắng chưa từng có, nếu Vu gia bởi vì cô... Vu Hồng Tiêu bởi vì cô, cơ hội thật vất vả mới có được lại biến mất.
Sự sợ hãi trong lòng càng ngày càng lớn, cô đột nhiên nắm lấy tay của Hạ Nam Phương: "Chúng ta về nhà thôi."
Hạ Nam Phương không nhúc nhích, lạnh lùng nhìn cô.
"Em cho rằng Vu gia có thể bảo vệ em phải không?"
Lý Nhiễm lắc đầu: "Về nhà."
Cô nỗ lực khiến bản thân không sợ hãi, nếu biết Hạ Nam Phương có thể khiến mình thành nhược điểm của Vu gia, cô tuyệt đối sẽ không đến bữa tiệc sinh nhật ngày hôm nay.
Hạ Nam Phương nghiêng đầu, lật ngược lại cầm lấy tay cô, ánh mắt cảnh cáo: "Tôi nói rồi, có vài lời đừng để tôi nói lần thứ hai."
Lý Nhiễm cứng đờ tại chỗ.