Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Không Cần Anh Ta Nữa - Chương 50

Cập nhật lúc: 2024-08-11 14:16:07
Lượt xem: 622

Ở nơi không có ánh sáng, người đàn ông vứt nửa điếu thuốc, dùng giày da nghiền nát đầu t.h.u.ố.c lá còn đang nhấp nháy ánh lửa.

 

Lý Nhiễm sửng sốt, cô nhớ rõ những lời đó.

 

Khi sinh nhật 20 tuổi của cô, Vu Hồng Tiêu vừa mới đi công tác về, quên mang quà sinh nhật đến cho cô nên cho cô một lời hứa: "Về sau có người bắt nạt em, anh giúp em trả thù."

 

Không khí nhẹ nhàng hòa hợp, hai người trò chuyện luyên thuyên.

 

Đèn xung quanh cái đình nhỏ bọn họ đang ngồi đột nhiên bật sáng, Lý Nhiễm híp lại đôi mắt, theo bản năng che lại cho Vu Hồng Tiêu một chút.

 

"Anh không sao chứ?" Lý Nhiễm vội vàng hỏi.

 

Đèn quá mức chói mắt, Vu Hồng Tiêu vừa đúng lúc đứng ở nơi sáng nhất.

 

Anh mở to hai mắt, có chút không thoải mái.

 

Lý Nhiễm cầm cổ tay của anh: "Anh đi theo em đi, đừng mở mắt, trước hết chúng ta đến chỗ ít ánh sáng đã."

 

Tay người đàn ông được cô nắm lấy, không nói một lời mà đi theo phía sau cô.

 

Khi đi ngang qua chỗ rẽ trong sân, Hứa Minh Lãng đang ngồi bên cửa sổ bị người ta đẩy đẩy: "Anh Hứa anh nhìn kìa, đó không phải là Lý Nhiễm sao? Người đàn ông phía sau cô ta là ai?"

 

Bọn phú nhị đại này, nhàn rỗi yêu thích nhất chính là gây chuyện, lập tức cười vang chụp được ảnh Lý Nhiễm nắm tay Vu Hồng Tiêu đi.

 

Lý Nhiễm bước nhanh đưa Vu Hồng TIêu đến nơi ít ánh sáng, sau đó nhanh chóng buông tay ra, có chút không xác định hỏi: "Anh mở mắt ra nhìn thử xem?"

 

Bên ngoài hành lang yên tĩnh không có người, có gió từ khắp nơi thổi nhẹ qua, Vu Hồng Tiêu mở mắt ra, thấy khuôn mặt của Lý Nhiễm đứng trước mặt anh.

 

Lý Nhiễm đứng đến cằm anh, hơi hơi ngẩng khuôn mặt, ánh sáng nhỏ vụng chiếu sáng trên mặt cô, so với kim cương còn muốn lung linh xinh đẹp hơn.

 

Đôi mắt nghiêm túc của cô nhìn chằm chằm anh.

 

Cảm xúc trong lòng Vu Hồng Tiêu thay đổi, hốc mắt cay chát phiếm hồng.

 

Lý Nhiễm cẩn thận phát hiện đôi mắt của anh có chút hồng: "Sao mắt của anh đỏ vậy?"

 

Vu Hồng Tiêu dời tầm mắt đi: "Gió thổi."

 

Lý Nhiễm gật gật đầu: "Vào đi thôi, gió lạnh ban đêm không tốt."

 

Vu Hồng Tiêu đáp một tiếng, đi theo phía sau cô.

 

Hai người một trước một sau đi vào đại sảnh của nhà hàng, tiệc rượu mới vừa rồi còn náo nhiệt nhất thời trở nên an tĩnh.

 

Tất cả các vị khách đều nhìn về phía hai người bọn họ, ánh mắt lưu chuyển trên người hai người.

 

Những người đó cũng có người không quen biết Lý Nhiễm, nhưng hai người trai tài gái sắc, đứng chung một chỗ có sự xứng đôi nói không nên lời, thật sự đẹp mắt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-khong-can-anh-ta-nua/chuong-50.html.]

 

Đàn em cấp dưới của Vu Hồng Tiêu ồn ào: "Anh Hồng Tiêu, vị mỹ nữ này là ai?"

 

Vu Hồng Tiêu trả lời ngắn gọn hai chữ: "Lý Nhiễm."

 

Lý Nhiễm và Vu Hiểu Hiểu là bạn thân, chiếu theo đạo lý thì khi giới thiệu khẳng định sẽ nói "bạn của em gái", hoặc thân mật hơn sẽ trực tiếp nói "em gái".

 

Nhưng Vu Hồng Tiêu lại cố tình giới thiệu cả họ tên của cô cho người khác... cô tên là Lý Nhiễm, đơn giản một cái tên, không pha thêm một thân phận nào khác nữa.

 

Trong mắt Lý Nhiễm có cảm động, cô ở Hạ gia bị người ta gọi "Lý tiểu thư", bên ngoài thì bị người ta gọi "Hạ thiếu phu nhân", ở trong công ty thì bị gọi "vị chính chủ kia".

 

Chỉ có ở Vu gia, bọn họ mới có thể không gọi một danh xưng nào khác mà gọi thẳng tên của cô "Lý Nhiễm"... có lẽ đây cũng là nguyên nhân cô thích ở bên người nhà Vu gia.

 

Ly Nhiễm chào hỏi với mọi người, lúc sau được Vu Hồng Tiêu sắp xếp vào một bàn với người nhà Vu gia.

 

Với người nhà nhiều năm làm chính trị trong thành phố, quan hệ nhân mạch được phân bố ở hệ thống công - kiểm - pháp. Chú hai có chức vị tối cao là công an thành phố, còn chú út làm chức vụ cao cấp trong tòa thị chính của thành phố N.

 

Lý Nhiễm vừa ngồi xuống, các vị người lớn trong nhà không ngừng tiếp đón cô, tìm cô nói chuyện phiếm, thái độ rất ôn hòa, giữ phép chu đáo.

 

Với mẹ của Vu Hiểu Hiểu, duỗi tay cầm lấy tay cô, giọng nói mềm nhẹ, nếp nhăn thật nhỏ trên mặt cũng lộ ra tia dịu dàng.

 

"Để con chịu khổ rồi."

 

Thiếu chút nữa Lý Nhiễm đã rớt nước mắt, kỳ thật cô không cần nói dối nữa, người ngồi trên bàn ăn này đều là người có uy tín danh dự của thành phố N, chỉ cần nhắc đến cái tên Lý Nhiễm này, cho dù chưa từng gặp cô cũng biết cô cùng Hạ Nam Phương dây dưa nhiều năm.

 

Nhưng ánh mắt bọn họ nhìn Lý Nhiễm không có một chút xem thường nào, chỉ là thương tiếc.

 

Lý Nhiễm ép bản thân không rơi nước mắt, cười cười với mẹ Vu: "Con không sao ạ."

 

Mẹ Vu là giáo sư trong trường đại học, khí chất dịu dàng xuất chúng, bà sợ nói nhiều quá sẽ làm Lý Nhiễm xấu hổ, liền cười cười vỗ vỗ tay cô không nói nhiều nữa.

 

Sau đó giới thiệu cô với những người bà con có mặt trên bàn: "Đây là Lý Nhiễm, cũng coi như là đứa con gái của tôi và ông nhà."

 

Vu Hiểu Hiểu gật đầu: "Đúng đúng đúng, Lý Nhiễm là chị em tốt của con!" Nói xong còn kiêu ngạo mà hỏi: "Dì, Lý Nhiễm thật xinh đẹp đúng không?"

 

Người được gọi là dì gật gật đầu, đuôi mắt đều là thích, nhìn Lý Nhiễm rồi nhìn Vu Hồng Tiêu đứng sau lưng cô qua lại một hồi nói: "Xinh đẹp."

 

Trên bàn đều là người một nhà của Vu gia, Vu Hồng Tiêu ở bàn kế bên kính rượu, tạm thời không ngồi chung một bàn. Sau khi giới thiệu cô với người trên bàn, mọi người bắt đầu ăn uống.

 

Có Vu Hiểu Hiểu ở bên cạnh lảm nhảm, ở trên môi của cô đều là nụ cười.

 

Vu Hồng Tiêu ở bàn kế bên kính xong rượu, cầm ly rượu đi về phía bên này.

 

Lý Nhiễm ngồi ở vị trí gần bên ngoài, cô thấy Vu Hồng Tiêu đi đến, muốn nhường vị trí lại cho anh.

 

Bàn tay to của Vu Hồng Tiêu ấn lại đầu vai của cô: "Ngồi đi."

 

Xoay người kêu phục vụ: "Lấy thêm một cái ghế."

Loading...