Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Không Cần Anh Ta Nữa - Chương 47

Cập nhật lúc: 2024-08-10 23:11:50
Lượt xem: 772

Lý Nhiễm bưng cà phê, bước chân nặng nề.

 

Tầng lầu 32 của tổng tài, Hạ Nam Phương từ phòng họp quay về, đẩy cửa không thấy Lý Nhiễm, không biết có phải là do phản xạ có điều kiện hay là do đâu, tim đập nhanh nửa nhịp, trầm giọng hỏi: "Người đâu?"

 

Lý Ngải bị giọng điệu của anh dọa đến, đáp ngay: "Tôi lập tức đi tìm."

 

Chờ đến khi Lý Ngải tìm được Lý Nhiễm ở phòng trà nước đưa về, Hạ Nam Phương đã ở trong văn phòng đợi rất lâu.

 

Nói thật, từng ấy năm tới nay, đây là lần đầu tiên Hạ Nam Phương chờ cô.

 

Không phải là loại một bên anh làm chính sự, một bên nhân tiện chờ. Mà là đẩy lùi tất cả chuyện trong tay, vẫn không nhúc nhích mà ngồi ở ghế sofa, toàn tâm toàn ý chờ.

 

Lý Nhiễm vừa tiến đến, đã bị Hạ Nam Phương chất vấn: "Đi đâu?"

 

Trong tay cô còn bưng ly cà phê, chỉ chỉ phía dưới: "Dưới lầu."

 

Không biết có phải hay không cố ý tìm cô nên không thoải mái, ngữ khí của Hạ Nam Phương vẫn kém như cũ: "Có biết tôi đang đợi em hay không?"

 

Buổi sáng mở họp, trong lòng anh vẫn luôn nhớ người trong văn phòng, đẩy tiến độ của cuộc họp thật nhanh, thậm chí cơm trưa cũng chưa ăn. Thật vất vả mới họp xong, anh cho người đem cơm trưa đến văn phòng, vốn định cùng Lý Nhiễm cùng nhau ăn, nào biết bên trong không có ai.

 

Lý Nhiễm có chút không thể hiểu được, cô không biết Hạ Nam Phương đột nhiên tức giận là bởi vì cái gì, khi mắt lạnh người đàn ông chiếu đến cô, đương nhiên sắc mặt cô cũng không tốt.

 

Cho nên kết quả là, cô cũng mặt lạnh nhìn lại anh, cô nhất định sẽ không nhìn sắc mặt của người khác nữa.

 

Trong lòng thở dài, tư thế này của Hạ Nam Phương nếu cô không xuống nước trước, không biết cô bị Hạ Nam Phương nhìn chằm chằm đến khi nào.

 

Vì thế cô tùy tay đưa tách cà phê đã uống phân nửa cho anh: "Đây, cho anh."

 

Hạ Nam Phương nhìn cà phê, lại nhìn cô.

 

Lý Nhiễm giả lả cười đáp: "Tôi thấy anh họp một ngày sẽ rất vất vả, nên đi xuống pha cho anh một ly cà phê."

 

Cô nói như thể chuyện thật, dỗ dành người đàn ông sửng sốt, vừa rồi còn có tức giận bây giờ hơi hơi ngơ ngẩn.

 

Lý Ngải đứng ở cách đó không xa liếc Lý Nhiễm, há miệng thở dốc, không nói ra chuyện cô ở dưới tám chuyện ra.

 

Biểu cảm của Lý Nhiễm chân thành mà lại thiện lương đả động đến Hạ Nam Phương, anh hừ một tiếng: "Ngày thường tôi không uống cái này."

 

Đúng rồi, chi phí ăn mặc của Hạ Nam Phương đều là tốt nhất, ngay cả cà phê cũng đều là nhập khẩu từ Italya, pha chế theo kiểu thủ công, làm sao sẽ nhìn trúng tách cà phê này của Lý Nhiễm.

 

Biết anh khó hầu hạ không phải ngày một ngày hai, Lý Nhiễm thu tay lại: "Chướng mắt thì thôi, tôi đi đổ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-khong-can-anh-ta-nua/chuong-47.html.]

 

Cà phê trên tay Lý Nhiễm bị người ta lấy đi, khi Hạ Nam Phương cầm ly cà phê, làm cấp bậc của nó được tăng lên như được đại sư bào chế cao cấp làm ra vậy.

 

"Lại đây ăn cơm!"

 

Giữa trưa Lý Nhiễm đã ăn, nhưng ăn không no. Lý Ngải không biết mua thức ăn nhanh ở đâu, bên trong toàn là tỏi, Lý Nhiễm dị ứng với tỏi, ăn một lần là sẽ bị tiêu chảy.

 

Lỷ Ngải tận tâm tận lực đẩy xe đồ ăn đến, lại là một bữa cơm phong phú. Cùng so sánh cơm trưa của Hạ Nam Phương, đồ ăn của cô như cho động vật ăn vậy.

 

Lý Nhiễm thấy Lý Ngải tận tâm tận lực hầu hạ Hạ Nam Phương, lại lừa gạt bản thân mình như vậy, trong lòng không thoải mái.

 

"Lý Ngải, chị thật quan tâm ông chủ nhà chị nha!"

 

Lý Ngải nghe xong tay run lên, cô ta nhanh chóng nhìn qua Hạ Nam Phương: "Hạ tiên sinh, tôi không có."

 

Lý Nhiễm cười tủm tỉm: "Thứ tốt như tỏi, chị quăng cho tôi ăn, sao không cho ông chủ nhà chị ăn chung với?"

 

Tầm mắt Hạ Nam Phương dời đến, anh hỏi: "Vì sao lại cho cô ấy ăn tỏi?"

 

Lý Nhiễm dù bận cũng ung dung mà xem cô ta.

 

Lý Ngải hoảng đến mức không biết phải làm sao, cô ta buông bộ đồ ăn trong tay xuống, sắc mặt nhanh chóng trắng bệch, nói lắp giải thích: "Tôi... bảo người ở dưới đi mua cơm cho Lý tiểu thư, chưa nói... những việc cần lưu ý, kết quả đều có tỏi."

 

Trong lòng Lý Nhiễm cười lạnh, bộ dáng trung thành đáng tin cậy rất giống như không hiểu rõ.

 

"Về sau đồ ăn của Lý Nhiễm cũng là đồ ăn của tôi, cô bảo bọn họ làm nhiều một chút."

 

Lý Ngải cúi đầu: "Rõ rồi ạ."

 

Hạ Nam Phương duỗi tay lấy xe đẩy: "Cô đi ra ngoài đi."

 

"Nhưng đồ ăn còn chưa dọn lên xong ạ."

 

"Tôi tự mình làm."

 

Lý Ngải buông cán tay của xe đẩy đồ ăn, căng da đầu: "Vâng ạ."

 

Trước khi Lý Ngải rời khỏi cửa, mơ hồ nghe được bên trong truyền ra một câu: "Giúp tôi múc chén canh." Lý Ngải đưa mắt nhìn hai người đang ăn cơm.

 

Hạ Nam Phương cuốn tay áo lên, đang cúi thấp đầu múc canh cho Lý Nhiễm, mà Lý Nhiễm không có phép tắc không coi ai ra gì đang ăn cơm.

 

Trong lòng Lý Ngải không quá thoải mái, Hạ tiên sinh có bao giờ bị người ta sai sử như vậy chứ.

Loading...