Tôi Không Cần Anh Ta Nữa - Chương 45
Cập nhật lúc: 2024-08-10 16:11:01
Lượt xem: 654
Lý Nhiễm nhớ đến chuyện đó, Hạ Nam Phương không thích ăn động vật có vỏ, nhưng rất thích ăn tôm. Cho nên mỗi lần trước khi ăn cơm cùng nhau, cô đều sẽ lột sạch sẽ vỏ tôm, có khi Hạ Nam Phương ăn không hết, cô lại cảm thấy mình lột vất vả nên ăn hết những con còn dư lại.
Nghĩ đến đó, cô cười cười, âm thanh chua xót: "Những con trước kia, tôi đều lột cho anh."
____
Ngày Lý Nhiễm xuất viện, Hạ Nam Phương lái xe đến đón cô.
Trên xe, Hạ Nam Phương vẫn luôn gọi điện thoại, vô cùng bận rộn.
Mấy ngày hôm trước đi đến huyện Hà Hạ, đã làm chậm trễ vài ngày công việc của anh. Vì thế hôm nay đón Lý Nhiễm về, một đường anh đều nghe điện thoại, xem văn kiện.
Trước kia Lý Nhiễm rất sùng bái anh, thương trường chính là chiến trường của Hạ Nam Phương, anh ở ngành sản xuất này tạo ra kỳ tích và thần thoại mà không phải người bình thường có thể làm được.
Trước kia mỗi lần nghe người khác nhắc tên của anh, trong lòng Lý Nhiễm vui như nở hoa, tràn đầy cảm giác tự hào.
Khi đó cô cho rằng, người ưu tú, độc đáo, trên thế giới chỉ có duy nhất một người Hạ Nam Phương vậy mà anh thuộc về cô.
Là một chuyện khiến người ta hạnh phúc lâng lâng.
Xe lái ra khỏi bệnh viện, nhưng không đi đến chung cư của Lý Nhiễm, mà đi đến biệt thự của Hạ gia.
Lý Nhiễm nhìn xe cách nhà mình càng ngày càng xa, trong lòng không vui.
"Tôi không muốn về nhà anh."
Tầm mắt của Hạ Nam Phương dời khỏi máy tính, anh bị cận thị nhẹ, cho nên ngẫu nhiên sẽ đeo mắt kính. Bên trong gọng kính màu bạc b.ắ.n thẳng ra ánh mắt sắc bén, ngữ khí càng lạnh lùng: "Cũng là nhà em."
Lý Nhiễm không muốn tranh chấp với anh: "Tôi muốn về chung cư."
Hạ Nam Phương từ chối: "Không thể."
Lý Nhiễm khó thở: "Anh không thể bá đạo như vậy!"
Hạ Nam Phương lộ ra bản chất đàm phán của thương nhân: "Không thể toàn nghe theo em."
Lý Nhiễm gật đầu: "Thôi được rồi, không đến nhà anh cũng không về chung cư, đến khách sạn được chưa?"
Hạ Nam Phương suy tư: "Chúng ta mỗi người nhường nhau một bước, không đến biệt thự Hạ gia, cũng không về chung cư của em..."
"Được."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-khong-can-anh-ta-nua/chuong-45.html.]
"Em đến công ty cùng với tôi, vừa đúng lúc tôi muốn tăng ca, em ở lại công ty cùng tôi." Nói xong bộ dáng không cho thương lượng: "Quyết định như vậy đi."
Lý Nhiễm cau mày: "Anh tăng ca để tôi ở trong công ty bồi anh?"
Hạ Nam Phương dùng một loại kích thích thần kinh nói: "Không phải bồi tôi tăng ca, mà từ đây về sau, mỗi một phút em đều phải ở bên cạnh tôi."
Lý Nhiễm: "..." Cô xoay người sang chỗ khác, không hề để ý đến anh nữa.
____
Tập đoàn Hạ Thị, tổng bộ tọa lạc trên thành phố N khai phá sản nghiệp kỹ thuật cao mới.
Ở tầng thứ 32 phòng của tổng tài, sau khi Hạ Nam Phương dẫn người đến, thì một lời cũng chưa từng nói, đã bị mọi người vây quanh mở họp.
Lý Nhiễm ngồi một mình trong văn phòng tổng tài, trầm mặc gần một tiếng đồng hồ.
Cô nghĩ không ra như cũ, tại sao mọi chuyện lại phát triển đến nước này. Ai muốn nói Hạ Nam Phương cột cô vào bên người là vì muốn tốt cho cô, yêu cô. Khẳng định Lý Nhiễm không tin... trong thế giới người bình thường, ai muốn tốt cho một người thì sẽ cột người đó bên người mình chứ?
Sau khi bình tĩnh lại, Lý Nhiễm mơ hồ ý thức được hành vi của Hạ Nam Phương, có chút khoanh tròn được cách làm của anh.
Nếu không phải bởi vì lần "chia tay" này, cô cũng chưa từng ngồi riêng tư ở cùng một chỗ với Hạ Nam Phương quá ba ngày, mà hiện tại...
Lấy tư thế của Hạ Nam Phương, có khả năng là muốn trói cô bên cạnh anh đến ba đời ba kiếp.
Lý Nhiễm cảm thấy thật bực bội, như là cây tăm nhét vào trong ổ bông, làm cả người cô không thoải mái.
____
Lý Nhiễm bị nhốt ở văn phòng tổng tài, cơm ba bữa đương nhiên có người đúng hạn đưa đến, cô buồn cả một ngày, muốn lấy điện thoại từ chỗ Hạ Nam Phương.
Vệ sĩ đứng ngoài cửa thấy Lý Nhiễm ló đầu ra, dường như kích báo ra nguy cơ.
"Lý tiểu thư, cô không thể đi ra ngoài."
Lý Nhiễm bị nhìn chằm chằm giống như cá nằm trên thớt chuẩn bị thịt: "Tôi không có ra ngoài, chỉ muốn tùy tiện đến đại sảnh đi loanh quanh thôi."
Lý Nhiễm nhìn bảng hướng dẫn đi về phía phòng họp, nhưng phòng họp vừa lớn lại nhiều, Lý Nhiễm tìm không thấy bất cứ nơi nào quen thuộc cả.
Sau khi vòng tới vòng lui, tìm được một phòng trà nước, cô ngồi xuống nghỉ ngơi.
Tầng 28 tầm nhìn rộng mở sáng ngời, cửa sổ sát đất chiếm toàn bộ một bức tường mặt tường, có thể quan sát toàn bộ khu công nghiệp của vùng lân cận, nơi xa xa có thể nhìn thấy được đường viền của toàn bộ thành phố N.
Vô thức cầm muỗng quấy tách cà phê trong tay, mùi cà phê độc nhất của cà phê ấm áp, giống như cồn trong rượu, làm ý thức của người khác vừa tỉnh táo vừa trầm mê.