Tôi Không Cần Anh Ta Nữa - Chương 44
Cập nhật lúc: 2024-08-10 16:10:05
Lượt xem: 778
Biểu cảm bình tĩnh của anh cuối cùng cũng không giữ được, trong lòng rõ ràng bị những lời này làm cho đau đớn, nhưng lời nói ra vẫn chẳng hề để ý: "Tôi không tin."
Hiện tại lợi thế lớn nhất trong tay anh chính là chuyện Lý Nhiễm thích anh. Anh tin tưởng bản thân, vẫn kiên định như cũ cho dù Lý Nhiễm có bốc khói khỏi trần gian hay cho dù anh c.h.ế.t đi chăng nữa, Lý Nhiễm tuyệt đối là yêu anh.
Cho đến khi phải trả giá vì đoạn tình cảm này, đều nghiêm trọng không bình đẳng. Lý Nhiễm vẫn muốn cùng Hạ Nam Phương có thể nói chuyện rõ ràng, không tổn thương cảm tình nhiều lắm, kỳ thật không nghĩ đến bị giày xéo như vậy.
Nhưng nghe xong Hạ Nam Phương nói, Lý Nhiễm hít một hơi thật sâu, cùng với người tự cho là đúng này, cảm thấy thế giới này đều vì anh mà quay, còn có thể nói cái gì nữa?
Thấy Lý Nhiễm không nói lời nào, cho rằng cô bằng lòng. Trong lòng Hạ Nam Phương nghẹn khuất một tháng, nhưng anh khẳng định chuyện này đã xong, cuối cùng cũng dễ chịu được đôi chút, ngữ khí không cho phép từ chối nói: "Lại đây cùng tôi ăn cơm."
Lý Nhiễm đói nhưng bị anh làm n.g.ự.c có chút đau.
Hai người trầm mặc không nói một lời, tương kính xa lạ mà ăn cơm, thấy cô rốt cuộc cũng chịu thân cận với mình đôi chút, khẩu vị của Hạ Nam Phương cũng được dâng lên, ăn thêm được một chút.
Trên bàn ăn, đồ ăn vô cùng phong phú, sashimi cá hồi nhập khẩu từ Nhật, giăm bông Parma, bò bít tết tái nấu chín ba phần, xương gà hầm. So với cháo cô ăn ở bệnh viện thật sự ngon hơn nhiều.
Cô vẫn luôn biết, người của Hạ gia chẳng bao giờ đối đãi với cô như đúng danh nghĩa là vị hôn thê của Hạ Nam Phương.
Lý Ngải chạy đến bệnh viện, nửa áp chế nửa cường ngạnh muốn cô một lần nữa hầu hạ ông chủ của cô ta, Khổng Phàn Đông một câu tiếp đón cũng không có, đã dám lừa gạt cô đến vì muốn trấn an nỗi lòng không tốt của Hạ Nam Phương.
Đang ăn cơm, trước mắt cô nhiều thêm một dĩa tôm.
Hạ Nam Phương nhìn tôm, sau đó lại nhìn cô.
Lý Nhiễm không khách khí: "Tự anh không biết lột sao?"
Khẩu khí của cô quả thật không tốt lắm, như chỉ cần Hạ Nam Phương nói một câu "không biết" cô sẽ dùng ánh mắt khinh bỉ không chút lưu tình quăng tôm cho anh.
Cô hiểu ra, những thói hư tật xấu đó cũng do một tay cô tạo thành, chẳng trách người khác được.
Tính cô quả thật xấu xa, trước kia khi còn yêu Hạ Nam Phương, nguyện ý hầu hạ anh là chuyện hợp tình hợp lý, nhưng hiện tại không yêu nữa, lập tức quăng những thói quen, ý muốn của Hạ Nam Phương trở về.
Nếu có thể trở lại quá khứ... nhất định cô sẽ tỉnh ngộ sớm một chút.
Hạ Nam Phương bị Lý Nhiễm không hiểu sao rống lên một câu, buông đôi đũa trong tay xuống.
Lý Nhiễm liếc mắt một cái, lại tiếp tục ăn cơm của mình.
Anh đứng dậy khỏi bàn cơm, cầm lấy di động gọi điện.
"Lấy bao tay lại đây."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-khong-can-anh-ta-nua/chuong-44.html.]
Khi Khổng Phàn Đông tiến vào, thấy không khí trên bàn cơm có chút quỷ dị, Hạ Nam Phương thẳng tắp ngồi ở trước mâm cơm, ôm cánh tay, đồ ăn trước mắt không vơi đi mấy thứ.
Mà Lý Nhiễm... trước mặt phun đầy xương, bộ dáng ăn khá là ngon miệng.
Khổng Phàn Đông cười tủm tỉm đặt bao tay vào trong tay Lý Nhiễm: "Lý Nhiễm tiểu thư thật biết chăm sóc, riêng vì lão đại mà lột tôm."
Tên cáo già này, cô đã từng bị ăn thiệt từ anh ta không biết bao nhiêu lần, hôm nay cũng có cơ hội trả đũa một ván.
"Anh ta lột, không phải tôi."
Khổng Phàn Đông sửng sốt một chút, sau đó nhìn về phía Hạ Nam Phương.
"Lấy lại đây."
Vừa nói, Hạ Nam Phương vừa cởi bỏ đồng hồ trên tay, sắn tay áo sơmi lên. Mỗi một động tác đều khiến thần kinh Khổng Phàn Đông nhảy dựng.
Lý Nhiễm không thật để ý Hạ Nam Phương làm cái gì, trước kia cô cũng giống Khổng Phàn Đông, đi theo bên người anh luôn phỏng đoán tâm trạng, ý tứ của anh. Chỉ sợ anh chỉ cần nhăn mày một cái, cô đã biết anh muốn cái gì.
Nhưng mà hiện tại... ngay cả ánh mắt cô cũng không muốn cho.
Khổng Phàn Đông đứng bên cạnh, hãi hùng khiếp vía mà nhìn lão đại nhà anh ta lột tôm, vài lần đều muốn mình lên làm thay.
Hạ Nam Phương bị anh ta nhìn chằm chằm, cuối cùng mất hết kiên nhẫn hỏi: "Có việc?"
Lúc này Khổng Phàn Đông mới có ý thức làm "bóng đèn" của mình: "Không có việc gì ạ." Dứt lời lui ngay ra ngoài.
Trên phương diện ăn ở Hạ Nam Phương vô cùng bắt bẻ, tuy rằng hình thể và dung mạo của anh rất giống người phương Bắc, nhưng khẩu vị lại là chính tông miền Nam.
Miền Nam ăn rất thanh đạm, anh chưa bao giờ ăn hết những đồ mặn.
Ngày thường vì anh chuẩn bị cơm canh, nước canh hấp và nước nấu phải khác nhau. Trước kia Lý Nhiễm cảm thấy cuộc sống của Hạ Nam Phương quá câu nệ, rất nhiều món ăn ăn không hết, sống vất vả. Vì thế đã đi học nấu ăn, nhưng anh thường xuyên không ở nhà ăn cơm, Lý Nhiễm học nấu ăn thực tế cũng không có tác dụng.
Hạ Nam Phương đẩy dĩa tôm đã lột xong đến trước mặt Lý Nhiễm: "Ăn đi."
Lý Nhiễm nhướng mày, không động đũa.
"Không phải em thích nhất là ăn tôm sao?"
Lý Nhiễm không biết vì sao Hạ Nam Phương cho rằng cô thích ăn tôm?
Anh lột bao tay ra, lơ đãng mở miệng: "Mỗi lần cùng nhau ăn cơm, em đều lột ra một đĩa trước tiên."