Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Không Cần Anh Ta Nữa - Chương 40

Cập nhật lúc: 2024-08-09 13:20:53
Lượt xem: 823

Khi Lý Nhiễm tỉnh lại, thấy bản thân mình đang nằm trên giường bệnh của bệnh viện, ánh sáng màu vàng của ngọn đèn treo trên đỉnh đầu chiếu vào trên vách tường lạnh như băng, mùi của nước khử trùng tràn ngập khắp nơi.

 

Cô chớp chớp đôi mắt khô khốc, nhận thấy chân tay mình nặng trĩu yếu ớt, hơi hơi nghiêng đầu liền nhìn thấy Hạ Nam Phương đang ngồi trên sofa bên cạnh.

 

Không biết lý do vì sao người đàn ông vẫn luôn yên lặng ngồi đó nhìn cô.

 

Ánh mắt của hai người chậm rãi đối diện nhau.

 

Đầu Lý Nhiễm có hơi trống rỗng, cô ngủ say gần cả một ngày, sau khi tỉnh lại ý thức có chút trì độn, ánh mắt cũng có chúc ngốc.

 

Cơ thể được bọc trong những tấm vải trắng lạnh, sợi tóc mềm mại rũ tán ở bên gối, gương mặt tinh xảo heo gầy không một chút thịt thừa, trợn to đôi mắt an tĩnh nghe lời như con mèo nhỏ.

 

... Bộ dáng đó dừng trong mắt người đàn ông, mỗi nơi đều khơi dậy tình yêu của người khác.

 

Hạ Nam Phương thấy cô tỉnh lại, đứng dậy khỏi ghế sofa, nhưng trước khi đến bên giường anh lại thấy đôi mắt xinh đẹp của Lý Nhiễm nhắm lại một lần nữa, sau đó quay đầu đưa lưng về phía anh.

 

Tỏ vẻ bản thân không muốn gặp anh.

 

Động tác của người đàn ông cứng đờ giữa không trung, anh nhìn Lý Nhiễm, lộ ra biểu cảm "em còn có khí lực làm loạn với tôi?".

 

Lý Ngải ở bên ngoài nghe được động tĩnh bên trong, buông chuyện trong tay xuống vội vàng tiến vào.

 

Vừa vào liền thấy biểu cảm của Boss lớn nhà mình có bộ dáng không vui, nên không muốn ở lại hưởng cái không khí vi diệu này: "Tôi đi gọi bác sĩ."

 

Bác sĩ rất nhanh đã đến phòng bệnh, làm một loạt kiểm tra đơn giản, thật tùy ý nói: "Cô tỉnh thì không có việc gì nữa."

 

Nói xong câu đó lập tức thu thập dụng cụ chuẩn bị rời đi, xoay người đã nhìn thấy thân hình người đàn ông cao lớn sau lưng... trên mặt đầy hoài nghi trình độ y thuật của ông ta...

 

Bác sĩ quay đầu đi, khẩu khí nghiêm túc hơn rất nhiều: "Triệu chứng sinh bệnh của bệnh nhân đã ổn, tạm thời không có nguy hiểm đến tính mạng, chú ý ăn thức ăn thanh đạm, bổ sung đủ chất dinh dưỡng." Nói xong, thấy người phía sau chếch cơ thể ra, nhường cho ông ta một con đường.

 

Bác sĩ đi rồi, phòng bệnh lâm vào yên tĩnh quỷ dị.

 

Lý Nhiễm lười phản ứng với những người đó, cũng chẳng buồn nhìn đến anh, đám người trợ lý đến cả hô hấp cũng không dám thở mạnh, sợ sẽ thành vật hy sinh.

 

"Tất cả đều đi ra ngoài."

 

Chỉ trong vài giây, phòng bệnh chỉ dư lại hai người, Lý Nhiễm nhìn ngoài cửa sổ, Hạ Nam Phương nhìn cô.

 

"Em đang đối đầu với tôi?"

 

Lý Nhiễm lắc đầu: "Không có." Cô thật sự chỉ muốn không nhìn thấy anh mà thôi.

 

Sắc mặt của Hạ Nam Phương cũng hòa hoãn lại chút ít, anh ngồi ở mép giường, cầm lấy một quả quýt.

 

Người sống trong nhung lụa lại bắt đầu lột vỏ quýt: "Chờ hết bệnh rồi, tôi đưa em đi du lịch Nhật Bản."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-khong-can-anh-ta-nua/chuong-40.html.]

Lý Nhiễm quay mặt lại, ánh mắt nghi hoặc.

 

Hạ Nam Phương giải thích: "Nghỉ phép."

 

Nói xong anh tạm dừng một chút, chú ý đến phản ứng của Lý Nhiễm, nhưng anh phát hiện trên mặt Lý Nhiễm không hề có vẻ gì là vui sướng.

 

Hạ Nam Phương cau mày nói thêm một câu: "Lúc trước em nói muốn đi."

 

Trong lòng Lý Nhiễm cảm thấy buồn cười, đây là muốn làm cái gì thế?

 

Đánh một cây gậy, xong rồi cho một viên đường?

 

Cô rất muốn biết, Hạ Nam Phương có nghe lọt lỗ tai những lời hôm qua cô nói không, mà nếu nói anh nghe vào thì cũng không để tâm, cảm thấy lời nói của cô một chút cũng không quan trọng.

 

"Đó là trước kia, bây giờ tôi không muốn đi nữa."

 

Hạ Nam Phương lần đầu bị Lý Nhiễm cự tuyệt thẳng thừng như vậy, anh nhăn mày càng sâu: "Vậy em muốn đi đâu?"

 

Lý Nhiễm nhìn về phía ngoài cửa sổ, giọng nói như muốn đi khám phá hồng trần: "Tôi muốn đi đến nơi không có anh."

 

Không khí im lặng đến đáng sợ, giây tiếp theo quả quýt lăn trên mặt đất.

 

Mười ngón tay Hạ Nam Phương đan lại, như là thấy rõ tâm lý của Lý Nhiễm: "Có phải em cảm thấy làm loạn với tôi như vậy, chờ có một ngày tôi phiền chán em, sớm hay muộn cũng sẽ buông tay cho em đi?"

 

Lý Nhiễm cũng không che dấu ý muốn trong nội tâm của mình, bình tĩnh hỏi: "Cho nên, khi nào thì anh phiền chán tôi?"

 

Tựa hồ như Hạ Nam Phương chỉ cần liếc mắt một cái đã thấu trò hề của Lý Nhiễm, hoặc là nói liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy thủ đoạn của cô.

 

"Tôi bảo đảm đây là lần cuối cùng em rời khỏi tôi lâu như vậy."

 

Lý Nhiễm nhìn bóng đen trên vách tường, đột nhiên hỏi một câu: "Nếu tôi c.h.ế.t thì sao?"

 

_____

 

Buổi tối, Lý Ngải đưa cơm chiều đến cho Lý Nhiễm.

 

Lý Nhiễm chống thân thể, từ trên giường ngồi dậy, trên tay cô còn truyền nước biển nên hoạt động không tiện, Lý Ngải duỗi tay đỡ lấy cô.

 

"Cảm ơn."

 

Lấy quan hệ không thân mật của hai người, Lý Nhiễm cũng không muốn Lý Ngải đút mình ăn cơm, sau khi ngồi dậy, tay trái không thuần thục cầm cái muỗng.

 

Người bên cạnh vẫn luôn đứng đó không đi, Lý Nhiễm mới uống được mấy muỗng cháo, ngẩng đầu hỏi: "Chị còn có việc gì sao?"

 

Kỳ thật, Lý Ngải đã rõ ràng giảm giác được Lý Nhiễm thay đổi, loại thay đổi này không chỉ đối với Boss lớn nhà cô ta, nhìn ra được, Lý Nhiễm chán ghét mỗi một người liên quan đến Hạ gia.

 

Trong quá khứ, khi Lý Nhiễm nhìn thấy bọn họ, tuy không nịnh bợ lấy lòng nhiều, nhưng cũng là gương mặt tươi cười đối đãi, chủ động nói chuyện chào hỏi. Chưa bao giờ lạnh nhạt giống như hôm nay như thế.

Loading...