Tôi Không Cần Anh Ta Nữa - Chương 38
Cập nhật lúc: 2024-08-08 15:15:47
Lượt xem: 593
Người bên cạnh thật sâu nhìn Lý Nhiễm liếc mắt một cái, hơi hơi nhíu mày.
Lý Nhiễm cười cười trấn định ăn xong hoành thánh, sau đó cố ý dùng giọng địa phương lúc nhỏ cô từng ở kêu một tiếng: "Ông chủ, lấy cái túi."
Ăn sáng xong, hai người đàn ông đã ăn no: "Anh có cảm thấy cô gái vừa rồi có chút quen mắt hay không?"
Người đàn ông còn lại vuốt dạ dày đã căng no, đánh đánh cái bụng: "Không có."
Người đàn ông đưa điện thoại ra, mở ra bức ảnh, đưa cho người bên cạnh.
"Cậu xem giống hay không?"
Cẩn thận nhìn một chút: "Không giống lắm, ảnh này xinh đẹp như vậy, cô gái vừa rồi kia đẹp thì có đẹp, nhưng giống Vô Thường quá, trắng bệch như quỷ. Lại nói, anh không nghe thấy cô gái vừa rồi nói chuyện sao?"
"Hả?"
"Giọng nói Tứ Xuyên."
Hai người suy nghĩ một chút, cảm thấy suy đoán của mình rất có đạo lý, người bọn họ muốn tìm là người của thành phố N, không thể là người Tứ Xuyên được.
Suy nghĩ một lát: "Vẫn nên báo cáo cho Khổng lão đại thì hơn."
Đầu dây bên kia, Khổng Phàn Đông nghe xong báo cáo, hỏi: "Có ảnh chụp không?"
"Không có, cô ta ăn xong liền đi mất, chưa kịp chụp ảnh."
Khổng Phàn Đông hơi ngừng lại, hỏi: "Cô ta đi đâu?"
Thủ hạ vừa nghe thấy thì cảm thấy có gì đó không đúng: "Không rõ lắm, không đuổi kịp."
"Ngu xuẩn, ai sẽ ở nơi khác nói giọng Tứ Xuyên chứ? Đó là cố ý nói cho hai người nghe."
Thủ hạ: "..."
"Bọn tôi lập tức đuổi theo."
Lý Nhiễm một đường đi về phía bến tàu, cô không nghĩ Hạ Nam Phương sẽ tìm được đây, thậm chí hoài nghi có phải anh gắn GPS trên người cô hay không, bằng không làm sao anh có thể chắc chắn cô trốn trên đảo chứ?
Rốt cuộc... có thể đoán được cô trốn trên đảo, mạch não của anh chắc phải khác hẳn với người thường.
May mắn người của anh toàn bộ ở trên đảo, tạm thời còn chưa phát hiện ra cô, ngồi thuyền đi ra ngoài hẳn là còn kịp.
_____
Khi Khổng Phàn Đông nói chuyện Lý Nhiễm ở trên đảo cho Hạ Nam Phương nghe, phát hiện lão đại nhà anh ta không chút gì là bất ngờ, bình tĩnh đến đáng sợ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-khong-can-anh-ta-nua/chuong-38.html.]
Hạ Nam Phương: "Tôi biết."
Khổng Phản Đông: "Phía dưới kia... bọn tôi lập tức..."
Hạ Nam Phương lắc đầu, bình tĩnh nhìn mặt hồ phẳng lặng: "Cô ấy không ở trên đảo."
"Vừa rồi còn có người thấy cô ấy trên đảo."
Hạ Nam Phương nhìn Khổng Phàn Đông một cái, ánh mắt khinh thường: "Người của cậu đã kinh động đến cô ấy."
Khổng Phàn Đông á khẩu không trả lời được, như vậy tưởng tượng thật đúng là...
Khổng Phàn Đông ngậm miệng, không đoán vị trí của Lý Nhiễm nữa, anh ta nói một câu thì bị lão đại nhà anh ta ghét bỏ một câu.
Hạ Nam Phương: "Đi lục soát các thuyền trên hồ."
Khổng Phàn Đông rất nhanh hiểu rõ, mang theo người đi đến bến tàu.
____
Trên một con thuyền du hồ, chầm chậm thong thả đi đến bên bờ bên kia, ở gần khoang thuyền trong một góc có người đang cuộn tròn.
Hai mắt Lý Nhiễm nhắm nghiền, hô hấp dồn dập, mạch m.á.u trên trán theo hô hấp hơi phập phồng, trước mắt mơ hồ không rõ.
Ngón tay mảnh khảnh gắt gao nắm lấy lan can bên cạnh thuyền, theo xóc nảy của du thuyền, lâu lâu thống khổ rên rỉ.
Dần dần, tốc độ của thuyền chậm lại, du khách trên thuyền không biết nguyên nhân gì sôi nổi đứng ở lan can ngắm cảnh sắc.
Lý Nhiễm chậm rãi mở mắt ra, thoáng nhìn con nước gợn sóng lăn tăn phập phập phồng phồng bên cạnh, lòng dân lên một trận khó chịu muốn nôn.
Thuyền trưởng từ phòng điều khiển la lớn với bên ngoài: "Mọi người an tĩnh, nghe tôi nói! Mới vừa nhận được thông tin, bến tàu tạm thời bị kẹt, từng con thuyền từng cái phải cập bờ cho nên tốc độ thuyền sẽ đi chậm lại, cần dừng lại một khoảng thời gian."
Các du khách bất mãn: "Tại sao lại như vậy? Trước khi lên thuyền ông cũng chưa nói bến tàu bị kẹt."
Thuyền trưởng kiên nhẫn giải thích: "Đôi khi thuyền cập bờ quá nhiều, bến tàu sẽ tạm thời bị kẹt không có chỗ trống, giống như trên đường lái xe vậy, xe nhiều thì bị kẹt đó!"
Thuyền trưởng vì không muốn làm mất hứng thú du ngoạn của mọi người, đồng ý miễn phí mở mấy chiếc thuyền độc mộc ra, tùy ý để mọi người chèo thuyền đi ngắm hoa dạo chơi. Cuối cùng các du khách cũng vừa lòng, tốp năm tốp ba đi chèo thuyền.
Rất nhanh, trên thuyền liền dư lại một mình Lý Nhiễm.
Cô ngồi ở khoang trên, một cử động nhỏ cũng không dám, giống như bị đặt trên lò nướng, trên trán không ngừng tiết ra mồ hôi lạnh.
Có gió từ mặt hồ thổi đến, xông vào trong xoang mũi của cô.
Bốn phía ầm ĩ, âm thanh giày da rõ ràng bên tai, từ xa đến gần, từng chút từng chút một, có tiết tấu dừng trên boong tàu.
Khi âm thanh đến gần, Lý Nhiễm mở mắt ra, vừa nâng tầm mắt thì một bóng hình cao lớn đập vào mắt, cô giương khóe môi cười bất đắc dĩ.