Tôi Không Cần Anh Ta Nữa - Chương 36
Cập nhật lúc: 2024-08-06 20:03:38
Lượt xem: 724
Khi Lý Ngải cầm hai công cụ lên lầu, thấy Hạ Nam Phương đang ngồi ở ban công ở lộ ở ngoài trời... hóng gió. Không biết đang thưởng thức cái gì ngoài đó, vẫn luôn chuyển động ngón tay.
Lý Ngải thận trọng hỏi một câu: "Hạ tiên sinh, nếu không để cho tôi xem mật mã một chút được không?"
Hạ Nam Phương hoàn hồn: "Cô biết?"
Lý Ngải lắc đầu: "Không xác định, thử mới biết được."
Vừa rồi thử lỗi mật mã, cái vali bị khóa nửa giờ, hiện tại chỉ có một lần nữa làm lại.
Lý Ngải nửa nghi nửa hoặc mà bấm vào 4 số, chỉ nghe lạch cạch một tiếng, cái vali được mở ra.
Tầm mắt Hạ Nam Phương liếc tới, nhấp khóe miệng, khó kìm nén kinh ngạc: "Sao cô lại biết mật mã?"
Lý Ngải tìm lời dễ nghe một chút nói: "Tất cả mật mã của Lý tiểu thư, đều là sinh nhật của Ngài."
Hạ Nam Phương hừ lạnh một tiếng, tâm trạng thoải mái được chút đỉnh.
Anh từ ban công đi vào, ngay sau đó đặt đồ vật trong tay bỏ lên cái khăn lông màu trắng.
Lý Ngải nhìn lướt qua, phát hiện anh vẫn luôn ngồi đó đùa nghịch... tóc?
Tóc rất dài, cỡ khoản 10 sợi, bị anh vân vê thành một nhúm, vòng ở trên ngón tay.
Lý Ngải: "???"
Cho nên lúc nãy Boss lớn nhà mình muốn ở phòng của Lý Nhiễm từng ở... chính là vì tìm mấy sợi tóc của cô ấy sao?
Đây không phải biến thái thì là cái gì?
Trong lòng Lý Ngải có hàng ngàn con ngựa chạy lung tung, nhưng cái gì cũng không dám nói ra khỏi miệng...
Đồ được lưu lại trong vali đó, như suy đoán của Hạ Nam Phương lúc nãy, Lý Nhiễm còn ở Hà Hạ, không hề rời đi. Đồ vật trong vali rất nhiều, ngoại trừ giấy chứng minh nhân dân và tiền mặt, còn lại đều bỏ ở đây.
Hạ Nam Phương tìm kiếm đồ vật trong vali lại một lần, sau khi tìm một ít dấu vết để lại, bảo người lấy vali đi.
"Ngày mai phái người tiếp tục ở huyện Hà Hạ tìm người, mỗi một chỗ đều không thể bỏ qua."
____
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-khong-can-anh-ta-nua/chuong-36.html.]
Đường chạy trốn của Lý Nhiễm cùng suy đoán của Hạ Nam Phương không khác nhau lắm, sau cô nói chuyện điện thoại với cha Lý xong, lập tức cảm thấy tình hình có gì đó không đúng.
Để phòng trừ nguy hiểm, cô rời khỏi phòng trọ.
Lo lắng Hạ Nam Phương sẽ đến đây tìm cô nên trước khi rời đi cô còn cố ý nói với vợ chồng chủ trọ, tung tin tức giả bảo mình muốn đi Phượng Tê Sơn, nhưng trên thực tế cô còn ở huyện Hà Hạ.
Đầu tiên cô ngồi phương tiện công cộng đi huyện thành, sau đó một lần nữa ngồi phà quay trở lại một cái đảo không xa huyện Hà Hạ lắm.
Hạ Nam Phương tuyệt đối sẽ không bao giờ nghĩ đến Lý Nhiễm sẽ giấu mình trên một cái đảo.
Lý Nhiễm có tật xấu, vô cùng sợ nước. Lúc nhỏ thì sợ không dám ở trong hồ bơi tắm, lớn thì không dám ngồi thuyền. Tật xấu này là khi còn nhỏ xém bị c.h.ế.t đuối để lại đến bây giờ, Hạ Nam Phương vẫn luôn biết chuyện này.
Anh biết Lý Nhiễm rất sợ nước, không dám ngồi thuyền.
Ở lì trên phà cho đến khi trời chuyển sang đen kịt, hơn nữa ở bên ngoài trốn đông trốn tây lâu như vậy, Lý Nhiễm cơ hồ là gầy chỉ còn da bọc xương.
Hơn hai giờ ngồi tàu, rốt cuộc thuyền cũng cập bến, bước chân cô như bước vào hư không, tập tễnh từ trên boong tàu bước xuống. Cảm giác muốn ói mãnh liệt đi đến cùng với cảm giác ghê tởm làm trước mắt cô biến thành màu đen.
Nhưng vì né tránh Hạ Nam Phương, cô lại mua vé tàu của cả ngày mai.
_____
Thủ hạ của Hạ Nam Phương tìm ở huyện Hà Hạ hết cả một ngày, không tra được chút tin tức nào của Lý Nhiễm cả.
Buổi tối, Khổng Phàn Đông uyển chuyển khéo léo khuyên bảo lão đại nhà anh ta: "Tôi cảm thấy chúng ta nên đi Phượng Tê Sơn."
Nhưng Hạ Nam Phương rất có can đảm: "Tiếp tục tìm."
Sáng sớm ngày hôm sau, huyện trưởng mời Hạ Nam Phương đi du lịch ở nơi khác của huyện, Hạ Nam Phương vui vẻ đáp ứng.
Dọc theo đường đi, huyện trưởng đều cực lực đề cử địa điểm du lịch trong huyện: "Hà Hạ của chúng tôi địa điểm tuyệt nhất, nổi tiếng nhất chính là Vọng Đỉnh, nghe nói bảng hiệu của Vọng Đỉnh là do thời Đường được một vị đại sư giỏi thư pháp viết nên."
Hạ Nam Phương như có hứng thú, thuận miệng hỏi: "Vọng Đỉnh ở đâu?"
"Vọng Đỉnh không ở trong huyện Hà Hạ, mà ở đảo kế bên huyện, nó tọa lạc ở một mảnh bị hồ nước vây quanh trên hòn đảo đó."
Hạ Nam Phương đột nhiên nghĩ đến cái gì đó: "Trên đảo?"
Khổng Phàn Đông nhận được điện thoại của lão đại nhà mình, chỉ nhận được có ba chữ "Đi Vọng Đỉnh."