Tôi Không Cần Anh Ta Nữa - Chương 321: Ngoại truyện 26 (END)
Cập nhật lúc: 2024-09-30 19:52:12
Lượt xem: 203
Hạ Nam Phương lúc đó đã ba mươi bảy tuổi, người đã trung niên, trong lòng có ngàn vạn không nỡ, nhưng vẫn đến một bước cuối cùng này.
Sáu năm trước một mình Hạ Nam Phương cô đơn ở ngoài phòng bệnh cố gắng níu giữ thân thể ông nội Hạ chống đỡ hết nổi đổ xuống.
Bây giờ anh có vợ có con gái, gia đình nhỏ hạnh phúc mỹ mãn, chắc đó cũng chính là nguyên nhân ông nội Hạ có thể kiên trì đến bây giờ.
Mọi người cáo biệt ông nội Hạ lần cuối, trong phòng bệnh tràn ngập bầu không khí bi thương, Lý Nhiễm nhớ đến lúc sinh thời ông đối xử tốt với cô ra sao, trong lòng càng đau đớn buồn bã nói không nên lời.
Hạ Tịch Hạ đang ngồi trong lòng Hạ Nam Phương thì bỗng muốn xuống đất.
Hạ Nam Phương đặt cô bé xuống, bàn tay nhỏ mềm mại của Hạ Tịch Hạ nắm lấy bàn tay to khô ráp gầy guộc của ông nội Hạ.
Mắt cô bé đỏ lên, giọng nói non nớt mà vô cùng nghiêm túc, chẳng ai ngờ cô bé lại biết nói những điều như thế này: "Ông cố, ông yên tâm, con và ba sẽ đưa Hạ gia lên cao hơn, rạng rỡ hơn, càng ngày càng hưng thịnh hơn nữa." Bàn tay nhỏ của cô bé nắm thật chặt bàn tay to của ông nội Hạ: "Sau này không có ai có thể vượt qua được Hạ gia cả."
Trên đường từ bệnh viện về nhà, Lý Nhiễm hỏi Hạ Tịch Hạ ai dạy cô bé nói câu đó.
Hạ Tịch Hạ nói: "Không có ai dạy con hết á."
Lý Nhiễm không tin lắm, nếu như không ai dạy thì con bé mới tí tuổi đầu như thế sao biết được mà nói ra những những lời như thế?
Hạ Tịch Hạ vừa nghịch khóa kéo túi xách của Lý Nhiễm, vừa hững hờ nói: "Con biết sau này lớn lên con phải thừa kế công ty lớn mà ông cố để lại cho ba."
Cô giật mình, cùng Hạ Nam Phương liếc nhìn nhau, vội vàng uốn nắn cô bé: "Sau này lớn lên con chỉ cần làm những chuyện con thích là được, mỗi người đều có lý tưởng ước mơ của riêng mình, ba không phải nhất định bắt con tiếp quản công ty đâu."
Hạ Tịch Hạ thản nhiên nói: "Vậy lý tưởng sau này của con chính là tiếp quản công ty của ba, sau đó càng làm càng phát triển hơn!"
Nói thật, lần đầu tiên Lý Nhiễm phát hiện mình không hiểu rõ con gái mình nuôi từ nhỏ như thế này.
Mà Hạ Nam Phương ngược lại rất bình tĩnh sờ sờ đầu Hạ Tịch Hạ, khen cô bé có chí khí!
Bị Lý Nhiễm trừng mắt liếc một cái, cô rất khó tưởng tượng loại lời đó được nói ra từ trong miệng con gái nhỏ mới mấy tuổi của mình, cho nên tâm trạng vô cùng phức tạp.
Mãi cho đến khi về tới nhà, Lý Nhiễm muốn nói chuyện với Hạ Tịch Hạ, cô rất muốn biết trong lòng con gái mình còn chưa biết bao nhiêu chuyện nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-khong-can-anh-ta-nua/chuong-321-ngoai-truyen-26-end.html.]
Đối với điều đó, Hạ Tịch Hạ phản ứng rất bình thường, thậm chí cô bé còn đặc biệt xin lỗi Lý Nhiễm: "Mẹ ơi, lời con vừa nói có phải dọa mẹ rồi không?"
Lý Nhiễm lắc đầu: "Không có, chỉ là mẹ muốn biết, trừ tiếp quản công ty của ba ra thì lớn lên con còn muốn làm cái gì?"
Hạ Tịch Hạ lắc đầu, sau đó lại gật gật đầu.
Lý Nhiễm mừng rỡ hỏi: "Là cái gì?"
Bạn nhỏ Hạ Tịch Hạ do dự một chút: "Lại thành lập một công ty lớn y như công ty hiện tại của ba vậy nè."
Lý Nhiễm: "..."
Lý Nhiễm luôn cảm thấy Hạ Tịch Hạ vẫn còn nhỏ không nên nghĩ nhiều như vậy, thế là hướng dẫn từng bước hỏi: "Cục cưng, con nói cho mẹ biết, là có người đã nói với con cái gì phải không?"
Hạ Tịch Hạ xoắn ngón tay lắc đầu, Lý Nhiễm nói với cô bé: "Cục cưng nghe được cái gì không vui thì nói cho mẹ biết đi."
Hạ Tịch Hạ: "Bọn họ nói, sự nghiệp của Hạ gia to như vậy để làm gì, chỉ sinh được một cô con gái đến lúc đó còn không phải dâng cho người khác sao."
Nghe xong câu đó, Lý Nhiễm sững sờ, rồi kịp phản ứng lại, chỉ sợ là có người cố ý nói cho Hạ Tịch Hạ nghe, m.á.u nóng lập tức xông lên não: "Nói cho mẹ biết là ai nói với con."
Hạ Tịch Hạ cọ cọ an ủi cô: "Mẹ đừng nóng giận, con đã giúp mẹ đánh nó rồi."
Lý Nhiễm gật gật đầu, sau đó lại nhận ra có gì đó sai sai: "Khi nào thì con biết đánh người rồi?"
Hạ Tịch Hạ lè lưỡi, phát giác mình nói lỡ miệng, vội vàng vung nồi: "Ba ba nói có người bắt nạt con thì con phải biết đánh lại."
Lời này chợt nghe là không sai, nhưng làm sao lại bạo lực như thế chứ?
"Hạ Nam Phương!"
"Có phải anh dạy con gái đánh người ta hay không!?"
Hạ Tịch Hạ nghĩ thầm, khó trách ba nói mẹ rất đơn thuần, mình chỉ tùy tiện nói một câu mà mẹ đã tìm ba tính sổ rồi, không nhớ chuyện mình đánh người nữa!
Hạ Tịch Hạ híp mắt, nghĩ thầm ba thật sự may mắn cưới được một người vợ tốt!