Tôi Không Cần Anh Ta Nữa - Chương 307: Ngoại truyện 12
Cập nhật lúc: 2024-09-27 12:10:07
Lượt xem: 160
Hưng phấn của người đàn ông này hôm nay nhất định không thể dừng lại được.
Hạ Nam Phương lẳng lặng ôm ôm cô, qua một lúc sau Lý Nhiễm nhịn không được nữa nhẹ giọng hỏi: "Anh có đói bụng không? Em hơi đói rồi."
Hạ Nam Phương hỏi: "Trong nhà còn gì ăn không em?"
Lý Nhiễm gật đầu: "Trong tủ lạnh còn sủi cảo á anh."
Hạ Nam Phương nhíu mày.
Bình thường hai người bọn họ ở nhà cũng khá lười biếng, lúc nào không muốn xuống bếp nấu ăn sẽ đặt đồ ăn bên ngoài.
Hạ Nam Phương gật gật đầu, nhẹ tay nhẹ chân đặt cô nằm xuống sofa: "Em chờ tí anh đi gọi điện đã."
Lý Nhiễm gật đầu, cô liếc nhìn quả quýt trên bàn, vừa định với tay ra lấy đã bị anh bắt được, bóp bàn tay mềm mại trong lòng bàn tay mình một cái.
Lý Nhiễm rút tay về: "Anh làm gì đó?"
"Hôm nay em ăn nhiều quýt quá rồi, ngày mai ăn tiếp nhé."
Hạ Nam Phương gọi điện thì hơn mười phút sau thì chuông cửa vang lên.
Lý Nhiễm đứng dậy đi mở cửa, nhìn thấy Khổng Phàn Đông dẫn một đám người đứng ở cửa, ngay khi thấy cô lập tức đồng loạt mở miệng chúc mừng cô, xém chút nữa đã làm Lý Nhiễm đứng tim, rồi bắt đầu chỉ huy đám người chuyển đồ.
"Chúng ta dọn đi đâu vậy anh?" Cô ngồi trong phòng bếp vừa ăn vừa nhìn đám người khiêng đồ ra ra vào vào nhà mình kia.
Hạ Nam Phương ngồi đối diện cô, đeo kính đọc những điều cần lưu ý khi mang thai mà bác sĩ vừa đưa: "Về biệt thự Hạ gia."
Lý Nhiễm không phản đối việc về đó, chỉ là sao lại đột ngột như thế.
Hạ Nam Phương xem đó là điều hiển nhiên: "Ở đó lớn, có quản gia, đầu bếp, hộ lý chuyên môn còn có chuyên gia dinh dưỡng nữa, về rồi bác sĩ gia đình cũng sẽ đến khám đều đặn hằng ngày."
Lý Nhiễm cúi nhìn bụng còn phẳng lì của mình: "Anh... có phải quá khẩn trương rồi không?"
Hạ Nam Phương chối bỏ: "Không có." Nói xong anh nhìn thoáng qua Lý Nhiễm, dưới mắt kính trong suốt kia là ánh mắt nóng như lửa đốt: "Anh chỉ muốn đảm bảo rằng mọi thứ đều an toàn."
Từ sau khi dọn về biệt thự Hạ gia, ăn ở quả thật thoải mái hơn trước nhiều, chỉ là thế giới hai người triệt để bị quấy rầy.
Người ở Hạ gia nhiều, lại rộng lớn, Lý Nhiễm nhìn một đám người bận tíu tít khiêng đồ chuyển đồ qua lại mà chóng hết cả mặt, bỏ cuộc đi ra nhà kính trồng hoa lúc xưa kia.
Từ lúc mang thai đến giờ Lý Nhiễm không có cảm giác gì, ngược lại là Hạ Nam Phương như lâm đại địch.
Tuy miệng anh nói không căng thẳng khẩn trương, nhưng luôn cẩn thận từng li từng tí trong mọi việc có liên quan đến cô.
"Lỡ bị dị ứng phấn hoa rồi sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-khong-can-anh-ta-nua/chuong-307-ngoai-truyen-12.html.]
Lý Nhiễm trợn mắt: "Anh đủ rồi nha."
Đêm đi ngủ đầu tiên khi biết tin Lý Nhiễm mang thai, Hạ Nam Phương hết sức chăm chú hỏi cô: "Em cảm thấy tư thế nào có thể ngủ thoải mái nhất?"
Đi ngủ mà thôi còn nghiên cứu tư thế làm gì? Lý Nhiễm không muốn phiền phức như vậy, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ ngay khi vừa mới nằm xuống giường.
Mà Hạ Nam Phương quả thật quan sát tư thế ngủ của cô một hồi lâu mới nằm xuống theo.
Nhưng mà sau khi nằm xuống lại không tài nào ngủ được.
Lần đầu làm cha đứa nhỏ, trong lòng Hạ Nam Phương chỉ hận không thể dành tất cả những điều tốt đẹp nhất trên thế giới đến cho sinh mệnh nhỏ sắp chào đời kia.
Dù sao cũng không ngủ được nên anh lại ngồi dậy kéo áo của Lý Nhiễm lên nhìn bụng nhỏ của cô.
Bụng dưới phẳng lì không nhìn ra được bất kỳ dấu vết nào của việc mang thai, thời khắc ấy Hạ Nam Phương đột nhiên hiểu ra được điều gì đó.
Vì sao cha Hạ từ bỏ cuộc sống ăn chơi choáng ngợp vàng son hơn hai mươi năm qua của ông ta để về với gia đình sau khi anh được sinh ra, cũng đột nhiên hiểu ra vì sao khi ông ta nghi ngờ mình không phải con ruột của ông ta lại chạy về nước Pháp ngay trong đêm rồi không bao giờ trở về như thế.
Đã từng, có lẽ ông ta đã từng mong chờ mình đến với thế giới này.
Hai ngày trước ba mươi Tết.
Vì một ngày trước đã trở về Hạ gia nên sáng hôm sau thức dậy cô có chút không quen.
Điều kiện ở Hạ gia đương nhiên tốt hơn ở chung cư nhiều, bữa sáng cũng rất phong phú.
Không thấy Hạ Nam Phương ở nhà, Lý Nhiễm vừa ăn sáng vừa hỏi Lưu quản gia: "Anh Nam Phương đâu?"
Lưu quản gia đáp: "Ông chủ ra ngoài rồi ạ."
Lý Nhiễm gọi điện thoại, từ chỗ Khổng Phàn Đông biết được hai ngày trước Hạ phu nhân đã chuyển đến bệnh viện thành phố N rồi, tình huống buổi sáng không tốt lắm, Mạnh Trung cũng nhiều lần đến tìm Hạ Nam Phương đến bệnh viện thăm Hạ phu nhân.
Cô biết Mạnh Trung không phải lần đầu tiên đến tìm Hạ Nam Phương, nhưng không mời nổi người đến bệnh viện, lần này Hạ Nam Phương đột nhiên đến bệnh viện, không biết có liên quan gì đến chuyện cô mang thai hay không.
Giữa trưa Hạ Nam Phương mới về, Lý Nhiễm vẽ một buổi nên có hơi đau lưng, anh massage cho cô một tí.
Lý Nhiễm biết điều không hỏi nhiều, xem như không biết anh đến bệnh viện, vẻ mặt Hạ Nam Phương nhìn vẫn bình thường không có gì khác thường.
Đã trải qua nhiều năm như vậy rồi cô cũng không làm khó anh, nhưng cô không có rộng lượng đến độ khuyên nhủ anh hòa giải với mẹ mình.
Rất nhiều người đều cảm thấy bà ta đã bị trừng phạt, cũng biết sai rồi, vì sao cô không chịu tha thứ cho bà ta?
Lý Nhiễm cũng không muốn giải thích vì sao không muốn tha thứ.
Trên đời này vốn có rất nhiều chuyện, chỉ những người từng bị tổn thương rồi mới biết tha thứ so với tổn thương, cái nào đau đớn khổ sở hơn.