Tôi Không Cần Anh Ta Nữa - Chương 292
Cập nhật lúc: 2024-09-23 21:11:01
Lượt xem: 105
Lý Nhiễm đã sớm hiểu rõ, một khi Hạ Nam Phương dọn ra khỏi biệt thự Hạ gia cùng cô chen chút trong căn chung cư nhỏ bé này thật sự không dễ dàng thích ứng tẹo nào, anh đã quen sống trong môi trường rộng rãi, anh đã quen ngồi trong căn phòng kính vừa ngắm hoa tuyết bay đầy trời bên ngoài vừa nhâm nhi tách cafe nóng hổi, anh đã quen dùng thứ tốt nhất, cũng đã quen với cuộc sống chất lượng cao.
Nhưng từ sau khi ở bên cô, thói quen của anh đã bị liên lụy bởi cuộc sống của cả hai.
Vì thế Hạ Nam Phương không nói một câu nào từ bỏ những thói quen cũ.
Ở đây không có người làm, không có quản gia.
Anh đã quen ăn những món ăn được nấu từ những nguyên liệu tươi ngon hàng đầu, đã quen với những món ăn được đầu bếp tỉ mỉ làm mỗi ngày, nhưng giờ lại có thể nuốt trôi những bữa ăn đơn giản mà cô làm cho anh.
"Tiểu thư Lý Nhiễm, có lẽ Ngài nên đứng ở vị trí của lão đại, năm mới sắp đến, quan hệ của Hạ gia ở thành phố N tương đối phức tạp, việc thăm hỏi chúc Tết qua lại là đều không thể tránh khỏi. Ngài và lão đại ở bên nhau, đương nhiên có lẽ sẽ phải tiếp xúc với họ, nhưng hai người đã dọn đến đây được gần một năm, đến lúc đó họ đến Hạ gia chúc Tết..."
Ngay từ đầu Lý Nhiễm nghe Khổng Phàn Đông bảo Hạ Nam Phương vì cô mới không về sống ở Hạ gia, chỉ cảm thấy gượng ép, chỉ là một chỗ ở hà tất bởi vì cô thích hay không thích thì không thèm quay về.
Mà những gì Khổng Phàn Đông nói phía sau cô mới suy nghĩ kỹ lại, đối với người ngoài mà nói, biệt thự Hạ gia không phải chỉ là một chỗ ở, càng là một nơi nói lên địa vị thân phận.
"Lão đại muốn đưa cô về, chân chính bước vào cửa lớn Hạ gia, để tất cả mọi người đều biết đến cô. Có lẽ cô cũng hiểu được lòng của lão đại."
Lý Nhiễm cẩn thận ngẫm lại lợi hại trong đó, nếu không phải Khổng Phàn Đông nhắc nhở cô, cô cũng không suy nghĩ nhiều như vậy, sự tức giận trong lòng kia dần dần tiêu tán: "Tôi biết rồi."
"Sau khi phu nhân về Đài Châu, biệt thự Hạ gia vẫn luôn không có chủ mẫu, mối quan hệ giữa các nhà khác và Hạ gia cũng xa lạ hơn trước rất nhiều."
"Tôi hiểu ý của anh rồi, tôi sẽ nói chuyện này với Hạ Nam Phương sau."
Khoảng chừng nửa đêm, Hạ Nam Phương mới kết thúc cuộc họp.
Đầu giường phòng ngủ sáng lên một ngọn đèn màu vàng nhạt, Lý Nhiễm đang dựa lưng vào đầu giường ngủ gật, Hạ Nam Phương đi vào lấy sách trong tay cô xuống, thấy cô buồn ngủ thế mà vẫn muốn chờ anh, trong lòng lập tức ấm áp hẳn ra.
Hôn lên trán cô một cái, động tác rõ ràng rất nhẹ, nhưng người trước mặt vẫn tỉnh dậy.
"Anh xong việc rồi ư?"
"Ừ."
"Anh đánh răng rửa mặt chưa?"
"Rồi."
"Vậy anh mau lên giường ngủ đi." Vừa nói cô vừa nhích vào trong một tí muốn chừa vị trí cho anh, nào biết vừa mới động một cái, cẳng chân đã truyền đến cảm giác tê rần.
"Em sao thế?"
"Ngồi một tư thế quá lâu nên chân bị chuột rút rồi."
Hạ Nam Phương ở một bên nhìn cô bật cười, ngồi nhìn cô quẫn bách.
"Mau giúp em đi."
Hạ Nam Phương dù bận vẫn ung dung mà ngồi trêu đùa cô: "Nói câu dễ nghe xem nào."
"Giúp em một chút đi mà."
Hạ Nam Phương lắc đầu: "Không được."
Lý Nhiễm vứt con mắt hình viên đạn cho anh, không để ý tới anh nữa, thử động nửa người dưới, nhưng chân tê rần không cách nào động đậy nổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-khong-can-anh-ta-nua/chuong-292.html.]
Trên mặt lại tức lại nhăn lại thành chữ 囧: "Anh giúp hay không giúp đây?"
"Đã bảo em nói câu dễ nghe còn gì."
"Vậy anh muốn nghe cái gì?"
Hạ Nam Phương nghĩ nghĩ, điều muốn nghe thật sự quá nhiều, nhưng da mặt Lý Nhiễm rất mỏng, không thể bảo cô nói ra cùng một lúc được.
"Gọi anh một tiếng."
Lý Nhiễm đặc biệt sảng khoái: "Hạ Nam Phương!"
Anh lắc lắc đầu: "Sai rồi."
"Nam Phương."
Anh vẫn không hài lòng: "Đổi cái khác."
Lý Nhiễm bĩu môi không quan tâm nữa.
"Thế này đi, anh gọi em như thế nào thì em trả lời đối xứng lại như thế, được không?"
Lý Nhiễm nghĩ nghĩ, chắc là sẽ giống như khi anh gọi cô là Nhiễm Nhiễm, chẳng lẽ hôm nay anh muốn cô gọi anh... Nam Nam?
Tự nhiên nổi hết cả da gà!2
Hạ Nam Phương cười tủm tỉm sáp lại, ngừng ở bên tai cô nói nhỏ: "Bà xã."
Mặt Lý Nhiễm đột ngột đỏ dần từ tai xuống bên má, không phải bất ngờ cũng không phải tức giận, mà loại cảm giác xấu hổ lan truyền từ chân tóc đến đầu mũi chân.
"Anh... em cho rằng anh muốn em gọi anh..."
Mặt mày Hạ Nam Phương toàn là ý cười, anh luôn thích vui đùa giờ trò trẻ con trước mặt cô, mà mỗi lần như thế cô đều bị mắc mưu mới vui.
"Không quan tâm đến anh nữa, em biết anh không làm được chuyện tốt gì mà!"
Cô cố gắng nhấc chân đang tê rần vào trong, không thèm gọi anh nữa.
Cô vặn vẹo thân người, không để ý anh nhích gần vào trong.
Hạ Nam Phương cười gian, người mới nhích được không bao xa lại chui vào trong lòng anh. Sau đó những nụ hôn dày đặc rơi xuống, anh hôn cô từ đôi mắt, cánh mũi, gò má đến đôi môi, vừa nâng niu vừa nồng cháy.
Nhiệt độ cơ thể của anh khá nóng, nóng đến độ cô có thể cảm nhận được toàn thân trên dưới như muốn bốc hơi, anh vừa ôm hôn cô vừa dụ cô: "Gọi một tiếng đi."
Lý Nhiễm vẫn cứng miệng không chịu gọi.
Hạ Nam Phương còn hăng hái hơn cô, nụ hôn vừa dịu dàng vừa khiêu khích hôn lên cánh môi mềm, hô hấp bị cướp lấy nên Lý Nhiễm nhanh chóng mềm nhũn như vũng nước ngọt.
"Gọi anh."
Tầm mắt trở nên mơ hồ, mỗi hơi thở đều là hương vị hormone mãnh liệt của người đàn ông trên người mình.
Từ mười năm trước người đàn ông này đã dùng tư thái mạnh mẽ độc chiếm xông vào sinh mệnh của cô, đem quỹ đạo nhân sinh của cô xoay chuyển hoàn toàn.
Cô há miệng thở dốc, phát ra tiếng gọi như mèo kêu: "Ông xã."