Tôi Không Cần Anh Ta Nữa - Chương 287
Cập nhật lúc: 2024-09-23 12:44:29
Lượt xem: 93
Cô cắn răng: "Đây là trên ban công!"
Đương nhiên anh biết đây là ban công: "Em yên tâm, anh không ở đây."
Cô nhìn nhìn phía dưới: "Không ở đây, vậy anh..."
Thật ra anh không có ý muốn nói về phương diện kia, anh chỉ muốn biểu đạt một chút tâm cảnh của mình bây giờ thôi.
"Ngoài trời tuyết đang rơi, cả thành phố đều đóng băng hết cả rồi thế mà hoa mơ lại nở. Ngoài trời hoa tuyết bay bay, mà trong căn nhà này chỉ có hai người chúng ta. Chúng ta đang dựa vào nhau, có thể nghe thấy tiếng hít thở cùng tiếng tim đập của đối phương."
Trái tim Lý Nhiễm từ ấm áp đến nồng cháy theo từng lời nói của anh.
Tựa như anh nói, bọn họ có thể nghe thấy tiếng hít thở và tiếng nhịp tim đang đập của nhau.
Hạ Nam Phương khẽ thở dài một hơi: "Nếu có thể lựa chọn được cách c.h.ế.t đi, anh hy vọng ngày đó chúng ta có thể ở trong căn phòng này cùng ôm nhau c.h.ế.t đi."
Cô không hiểu rõ vì sao anh lại nói như vậy, nhưng nghĩ lại rồi tưởng tượng, trăm năm sau vào một đêm tuyết rơi đầy trời, họ có thể c.h.ế.t trong vòng tay nhau trong một ngôi nhà do chính tay họ trang trí và còn đầy những dấu vết quen thuộc.
Thật là một chuyện vừa lãng mạn mà lại hy vọng xa vời.
Chỉ là tưởng tượng như vậy, Lý Nhiễm đột nhiên cảm thấy cái c.h.ế.t không đáng sợ nữa.
Đặc biệt là nghĩ đến bọn họ sẽ già đi cùng nhau, c.h.ế.t ở trong vòng tay của nhau.
Sáng sớm hôm sau, Hạ Nam Phương dậy sớm chuẩn bị bay đi công tác, lúc đi Lý Nhiễm cũng vừa mới tỉnh giấc: "Đến giờ anh đi rồi sao?" Cô còn chưa tỉnh hẳn, đôi mắt nửa mở nửa khép, ngái ngủ nhưng vẫn nhớ rõ chuyện hôm nay anh phải đi công tác.
Anh ngồi xuống mép giường, sờ sờ đôi mắt cô: "Ừ, anh đến sân bay đây."
Anh nhẹ giọng dỗ cô hai câu, đỡ cô nằm xuống: "Em ngủ tiếp đi, đến nơi rồi anh sẽ gọi điện cho em nha."
Lý Nhiễm gật gật đầu, Hạ Nam Phương cười cười: "Ở nhà ngoan ngoãn chờ anh về nha."
Cô dụi dụi mắt, do dự một chút nhưng cuối cùng không nói chuyện trị liệu cho anh biết: "Dạ."
Có lẽ chờ khi anh trở về cô cũng đã trị liệu xong rồi.
Anh cười cười, rồi hôn lên trán cô: "Anh yêu em."
Hạ Nam Phương đi rồi Lý Nhiễm lại ngủ thêm một tiếng nữa rồi dậy đến bệnh viện, thảo luận thời gian trị liệu với bác sĩ.
Hạ Nam Phương đi công tác nửa tháng, chu kỳ trị liệu của cô cũng vừa lúc là nửa tháng, nhưng bác sĩ yêu cầu cô cần phải có bạn bè hoặc người thân đi cùng mới được, Lý Nhiễm suy nghĩ một vòng cuối cùng cảm thấy chỉ có Vu Hiểu Hiểu là thích hợp nhất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-khong-can-anh-ta-nua/chuong-287.html.]
Gần đây cô nàng cũng không bận quá, hơn nữa trước đó không lâu Trần Tề Thịnh vừa mới trở về đội, một mình cô nàng đợi ở nhà khá nhàm chán.
Khi Lý Nhiễm bảo Vu Hiểu Hiểu đến bệnh viện, cô nàng còn tưởng cô xảy ra chuyện gì, sắc mặt tái nhợt chạy đến.
Sau đó nghe cô nói phương án trị liệu, sắc mặt mới đỡ được một tí.
Nhưng cũng không đỡ lên được bao nhiêu, cô nàng đứng cùng chuyến tuyến với Hạ Nam Phương: "Hạ Nam Phương đã không bận tâm rồi cậu còn chịu tội như vậy làm gì nữa?"
Vấn đề này, Lý Nhiễm suy nghĩ rất nhiều lần.
Hơn nữa bác sĩ cũng nói với cô, trị liệu không nhất định sẽ có hiệu quả, chỉ có thể nói có thể nâng cao xác suất mang thai, nhưng không chắc xác suất có thể tăng lên bao nhiêu.
Nhưng cuối cùng Lý Nhiễm vẫn quyết định thử một lần: "Hiểu Hiểu, tớ suy nghĩ rất kỹ rồi. Tớ chỉ là một người bình thường mà thôi, nếu có thể, tớ muốn có một đứa con."
Vu Hiểu Hiểu có chút không hiểu: "Có con quan trọng đến như vậy sao?"
Lý Nhiễm suy nghĩ một lát: "Không quan trọng như vậy, nhưng có lẽ tớ sẽ rất hối hận nếu không được làm mẹ. Tớ cũng phải tiếp tục cuộc sống của chính mình không phải sao? Tớ có thể không đi trị liệu, không cho đứa nhỏ có cơ hội được sinh ra, nhưng nếu thật sự thành công thì sao?"
Vu Hiểu Hiểu thở dài, cuối cùng im lặng không nói thêm gì nữa.
"Có một số việc, chúng ta không thể mù quáng mong chờ kỳ tích sẽ đến. Tớ hy vọng nếu một ngày nào đó bé con đến với thế giới này, tớ có thể kiêu ngạo ở trước mặt bé con, nói với bé con rằng con là kết quả của sự cố gắng của mẹ, chứ không phải là sự chờ đợi mặc cho số phận đưa đẩy. Nói không chừng bé con càng muốn được sinh ra trên thế giới này hơn tớ thì sao? Nếu bé con không buông bỏ thì tớ cũng không thể từ bỏ, không phải sao?"
Cuối cùng Vu Hiểu Hiểu vẫn bị cô thuyết phục, đồng ý giúp cô giấu mọi người.
Tuy khi chính thức trị liệu, bác sĩ đã nói kỹ càng tỉ mỉ phương án trị liệu, mặt Lý Nhiễm vẫn luôn không đổi sắc. Bác sĩ nói cô là một trong số ít bệnh nhân có tâm lý bình tĩnh vững vàng. Nhưng mà khi lần đầu tiên nằm trên bàn phẫu thuật làm cuộc điều trị đầu tiên, khi bị chích thuốc mê, cô vẫn không thể kìm nén được mà sợ hãi.
Cô không phải người máy, cô khao khát chờ mong những điều đẹp đẽ, đương nhiên sợ hãi những điều chưa biết.
Cuối cùng, cô cũng chịu được.
Khi cô tỉnh lại ở phòng hồi sức, Vu Hiểu Hiểu đã khóc hết nước mắt.
"Làm tớ sợ muốn chết, cậu tỉnh dậy muộn hơn một tiếng so với với dự kiếncủa thuốc mê." Vu Hiểu Hiểu vừa khóc lớn, vừa không dám tiến lên đỡ cô.
Hết thuốc tê, nửa người dưới đau đến độ khiến cô nói không nên lời, thậm chí còn đau hơn bà dì đến thăm gấp trăm lần.
Trong có thể như có vô số ống vít đ.â.m vào mỗi mạch m.á.u trong đó vậy.
"Đừng khóc, không phải tớ vẫn khỏe đấy sao?"
Lý Nhiễm cười yếu ớt, duỗi tay muốn an ủi Vu Hiểu Hiểu, Vu Hiểu Hiểu gạt nước mắt bên má, rồi bỏi thăm Lý Nhiễm có đói bụng không, có muốn ăn gì không?