Tôi Không Cần Anh Ta Nữa - Chương 28
Cập nhật lúc: 2024-08-03 17:23:15
Lượt xem: 743
Tuyến du lịch hoàng kim Vân Nam - Tây Tạng - Tứ Xuyên là tuyến du lịch đẹp nhất ở Trung Quốc. Tuyến du lịch này tập hợp tất cả các cảnh đẹp của ba tỉnh thành trở thành lộ trình đầu tiên của cuộc chạy trốn này.
Sau khi thật thận trọng suy xét, Lý Nhiễm trưng cầu ý kiến của Vu Hiểu Hiểu.
Vu Hiểu Hiểu là dân mù đường. Trước kia đi học chơi thân với Lý Nhiễm, cuối kỳ trường học tổ chức cuộc thi mọi người ra ngoài sưu tầm các bản phác thảo phong cảnh mẫu vật, lộ trình đều do Lý Nhiễm sắp xếp, Vu Hiểu Hiểu không có ý kiến gì chỉ lò mò đi theo sau.
Vé máy bay xuất phát lúc 6 giờ 15 phút nên các cô vẫn có một chút thời gian để nghỉ ngơi.
Giờ phút này tâm trạng của Lý Nhiễm vô cùng hoảng loạn, từ khi bắt đầu muốn chạy trốn cho đến khi ngồi ở chờ ở sân bay, cũng chưa đến 3 tiếng đồng hồ.
Chờ những tình cảm mãnh liệt trong lòng rút xuống như thuỷ triều. Những nỗi lo lắng, bất an đó trần trụi lưu lại trên bãi cát, điều mà cô không thể xem nhẹ.
Cô cắn ngón tay không nói lời nào, tinh thần khẩn trương vô cùng.
Lý Nhiễm có thói quen khi khẩn trương sẽ cắn ngón tay, người bên cạnh thân thiết với cô điều biết tật xấu này.
Vu Hiểu Hiểu vừa thấy cô cắn ngón tay thì an ủi: "Cậu đừng quá khẩn trương, coi như chúng ta ra ngoài giải sầu thôi."
Lý Nhiễm nhìn Vu Hiểu Hiểu một cái, sau đó lấy vali hành lý đến.
"Cậu mở ra nhìn thử đi."
Vu Hiểu Hiểu khó hiểu, cô nhìn vali hỏi lại: "Sao vậy? Quên đồ hả?"
Lý Nhiễm không đáp, ngồi xổm xuống, váy dài phô tán trên mặt đất, cô mở khoá kéo vali ra, sau đó cho Vu Hiểu Hiểu xem.
Vu Hiểu Hiểu không rõ ý của cô là gì, chờ đến khi nhìn thấy đồ bên trong vali, cô kinh ngạc dời tầm mắt từ vali lên nhìn Lý Nhiễm, thử hỏi: "Cậu... dự định không quay lại nữa?"
Lý Nhiễm gật gật đầu, không muốn lừa dối Vu Hiểu Hiểu.
Vali hành lý này cô đã chuẩn bị trước đó rất lâu rồi, bên trong bao gồm có giấy chứng minh nhân dân, bằng lái xe và thẻ ngân hàng, những vật tuỳ thân. Vali lớn như vậy nhưng chỉ có mấy bộ quần áo.
Đầu Vu Hiểu Hiểu có chút chậm chạp: "Tớ... Tớ thật sự cho rằng cậu chỉ đi ra ngoài tránh đầu sóng ngọn gió thôi chứ."
Cô vừa nghĩ đến Lý Nhiễm đi, có khả năng không bao giờ quay lại thành phố N nữa, vành mắt bắt đầu đỏ lên.
Lý Nhiễm đưa vé máy bay của Vu Hiểu Hiểu một lần nữa cho cô: "Cậu không thể đi cùng với tớ, nếu cậu đi cùng tớ, Hạ gia sẽ không bỏ qua cho cậu."
Trong lòng Lý Nhiễm luyến tiếc rất nhiều thứ, cô ôm lấy Vu Hiểu Hiểu: "Tớ suy nghĩ kỹ rồi, chúng ta cùng nhau đi không an toàn."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-khong-can-anh-ta-nua/chuong-28.html.]
Mắt Vu Hiểu Hiểu trông mong mà nhìn Lý Nhiễm, bọn họ đã chơi thân với nhau tám năm, chưa từng rời nhau xa như vậy, đỏ mắt: "Tớ không sợ."
Cô lau nước mắt đi, cái mũi hồng hồng: "Cậu cũng biết nhà tớ ở thành phố N, tuy không thể một tay che trời nhưng bảo vệ một đứa nhỏ như cậu thì không thành vấn đề."
Nói nói cô lấy di động ra định gọi điện thoại: "Tớ gọi điện thoại ba với anh hai, nhất định sẽ có cách giúp cậu."
Lý Nhiễm cười cười, thật sự thì ngay từ đầu cô chỉ nghĩ đơn giản, chỉ cần có thể ra nước ngoài là cô có thể tự do, thế lực của Hạ gia không có khả năng duỗi tay ra đến tận đó.
Tình hình hiện tại là do hộ chiếu quá hạn, cô không thể xuất ngoại nên chuyển lộ trình sang trong nước.
Nhưng chỉ cần ở Trung Quốc, Hạ Nam Phương nhất định sẽ tìm được cô, chẳng qua vấn đề là phụ thuộc vào thời gian dài hay ngắn mà thôi.
Cô duỗi tay che lại điện thoại của Vu Hiểu Hiểu, lắc đầu cười nói: "Hiểu Hiểu, tớ biết cậu đối xử tốt với tớ. Nếu tớ muốn xin sự giúp đỡ của nhà cậu thì việc bảo vệ tớ không có vấn đề gì. Nhưng mà Hiểu Hiểu, cậu có nghĩ đến khi nhờ đến sự trợ giúp của ba cậu, anh trai cậu, sử dụng nhiều nguồn nhân lực tài nguyên như vậy, chỉ vì một chuyện nhỏ của tớ, cậu nói xem sau này làm sao tớ có mặt mũi nào làm bạn với cậu nữa!?"
Một gia đình có thân phận địa vị không hề tầm thường nhưng vẫn luôn đối xử tốt với Lý Nhiễm. Nếu chỉ có một chút chuyện nhỏ mà quấy rầy đến gia đình người ta, Lý Nhiễm sẽ cảm thấy hổ thẹn.
Vu Hiểu Hiểu không cam lòng, chuyện này nhà cô cũng không phải cô có thể làm chủ, nhưng rất lo lắng cho Lý Nhiễm.
Âm thanh nức nở hỏi: "Thật sự phải đi đến bước đường này sao?"
Nhiều năm như vậy hai người chưa từng rời xa nhau, nay nói đi là đi, thật sự quá đột ngột.
Lý Nhiễm gật đầu: "Ngày hôm qua Hạ Nam Phương đến tìm tớ, nói cho tớ thời gian ba ngày sau đó đón tớ về Hạ gia."
"Nhưng lần này, tớ thật sự không muốn trở về đó nữa." Cô lộ ra vẻ mệt mỏi mà nói.
Lấy tính tình nói một không hai của Hạ Nam Phương, cô nói không muốn quay về, anh nhất định sẽ không bỏ qua.
Đến lúc đó anh bị chọc giận, không biết Hạ Nam Phương sẽ lấy biện pháp gì đến trị cô, loại chuyện này cũng không phải chưa từng trải qua.
Mùa hè đại học năm hai ấy bởi vì cô không báo với Hạ Nam Phương một tiếng nào đã đi chơi, tuy rằng chỉ ở bên ngoài có hai đêm, nhưng sau khi trở về, Hạ Nam Phương cấm vận cô hết cả kỳ nghỉ hè đó. Ngay cả khi ba của cô đến thành phố N thăm cô cũng bị Hạ Nam Phương tỏ thái độ, không cho cô gặp mặt.
Lý Nhiễm ở bên cạnh anh nhiều năm như vậy, cũng có thăm dò tính tình của Hạ Nam Phương ít nhiều, cũng biết là tính tình như bạo chúa này của anh.
Ví dụ như chuyện một mình rời khỏi nhà như thế này, chính là đạp lên đuôi cọp.
"Nếu không tớ đi tìm anh hai, bảo anh hai đến nói chuyện với Hạ Nam Phương."
Hạ Nam Phương và Vu Hồng Tiêu không phải người chung một giới. Hạ Nam Phương là thương nhân, Vu Hồng Tiêu làm bên chính trị, tuổi tác tương đương nhau. Ai ai cũng là những người trẻ tuổi xuất sắc, bình thường không thường xuyên lui tới nhưng cũng có chút giao tình.
Lý Nhiễm kiên quyết không chịu: "Chuyện này mà để cho anh cậu ra mặt, tớ sẽ rất mất mặt."