Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Không Cần Anh Ta Nữa - Chương 234

Cập nhật lúc: 2024-09-12 11:41:31
Lượt xem: 145

Hoạt động đi bộ được chia làm hai nhóm, nhóm một là vài vị cổ đông lớn cùng với những người ở tầng cao đi đầu, tiếp theo là những người phụ trách sự kiện trong công ty, nhóm hai là những người đến tham gia cuộc họp báo game.

 

Trên quảng trường nhỏ của khu du lịch đứng đầy người, Lý Nhiễm cầm thẻ công tác đi đến phía trước.

 

Đi đến nửa đường thì gặp Hạ Ôn Sa, cô ta đang nhìn biển người tấp nập: "Sao nhiều người dữ vậy!?"

 

Lý Nhiễm cầm bình nước lên uống một ngụm, quay người nhìn ra phía sau, bị cảnh tượng phía sau làm giật mình.

 

"Người cũng quá nhiều rồi, đường lên núi đều là những con đường nhỏ, hy vọng sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn."

 

Từ chân núi lên đến đỉnh núi có hàng trăm bậc thang, tất cả đều có camera.

 

Một đường còn có mấy chục người quay phim chụp hình, trên không trung còn có flycam theo dõi.

 

Thanh thế xác thật đủ lớn.

 

Cô đến được coi là còn sớm, Hạ Nam Phương cùng với mấy vị cổ đông đến muộn hơn một chút.

 

Đến gần 8 giờ bọn họ mới từ khách sạn đi ra, vóc dáng Hạ Nam Phương cao lớn, Lý Nhiễm chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy anh.

 

Nếu tính cả những bữa tiệc liên hoan ngày thường của công ty, bọn họ cũng thường xuyên gặp nhau. Một công ty to lớn như thế, Hạ Nam Phương luôn có cơ hội tình cờ gặp cô.

 

Lý Nhiễm tận lực ôm tâm trạng bình thản đối mặt với anh.

 

Bọn họ dây dưa gần mười năm, sớm đã qua cái tuổi cuồng loạn tôi trốn anh đuổi lúc trước rồi.

 

Cô nhìn Hạ Nam Phương dần dần đến gần, anh mặc áo khoác thể thao màu đen, chất liệu trông có vẻ vừa thô vừa rộng, làm thân hình anh nhìn vô cùng thẳng tắp.

 

Chiếc khóa kéo màu đen được kéo đến đường viền cằm, lộ ra xương quai hàm nam tính. Mái tóc được vuốt ngược, ngũ quan trên khuôn mặt tinh xảo rõ ràng, người nhiều như thế nhưng Lý Nhiễm nhìn một cái là có thể nhận ra anh ngay.

 

Đường nhỏ lên núi rất hẹp, Lý Nhiễm thất thần nhìn anh đi đến, nhất thời không tìm thấy đường lui.

 

Hạ Nam Phương nhíu mày, nhàn nhạt nhìn lướt qua đám người.

 

"Đi phía trước."

 

Vị trí bây giờ cô đang đứng đúng là gần phía trước, với tư cách là nhóm nguyên hoạ trong việc thiết kế và phát triển trò chơi này, bọn họ là nhân viên khánh thành trò chơi của buổi họp báo ngày hôm nay.

 

Lý Nhiễm im lặng đi theo phía sau Hạ Nam Phương.

 

Lộ trình lên núi đại khái khoảng một tiếng rưỡi, đều là thềm đá.

 

Vì phòng ngừa đại bộ phận tham gia bị kiệt sức, trong đội ngũ còn có không ít nhân viên y tế túc trực.

 

Đúng 8 giờ rưỡi, chính thức lên núi.

 

Hạ Nam Phương đi tuốt đằng trước, Lý Nhiễm cách anh khoảng ba bốn hàng người.

 

Anh sải chân rất rộng, chân dài bước vượt qua hai ba bậc thang cũng không mệt mỏi, vừa đi vừa ngắm phong cảnh bên đường.

 

Nhìn dáng vẻ có tâm trạng tốt kia của anh, Lý Nhiễm vô cùng hoài nghi lần hoạt động này là do chính anh đề nghị.

 

Thể lực cô không khỏe như Hạ Nam Phương, ban đầu còn có thể đuổi kịp, dần dần tụt xuống phía dưới không theo kịp nữa.

 

Trên đường lên núi, cô thấy Hạ Nam Phương quay đầu lại, cũng không biết có phải nhìn thấy cô rồi hay không, tốc độ bước chân thả chậm lại hơn rất nhiều.

 

Sau khi đi bộ hơn bốn mươi phút, cuối cùng cũng đến được một đài ngắm cảnh trên sườn núi.

 

Lý Nhiễm mệt mỏi chống eo, dựa vào bệ đá uống nước.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-khong-can-anh-ta-nua/chuong-234.html.]

Phong cảnh trên núi tuyệt đẹp, ẩn thân trong làn sương dày đặc của mùa thu, có cảm giác như bay trong không khí thần tiên, rất thích hợp với chủ đề hôm nay của bọn họ.

 

Bệ ngắm cảnh trên núi rất rộng lớn, được bao bọc bởi một vòng dây xích sắt, dưới chân núi cũng có bốn con đường dẫn đến đây nên đài tham quan lúc nào cũng đông đúc.

 

Hạ Nam Phương đi đến, Lý Nhiễm ở bên cạnh dựa vào tảng đá thở không ra hơi.

 

"Mệt sao?"

 

Lý Nhiễm lắc đầu, trong đám người có rất nhiều người đem theo máy ảnh, Hạ Nam Phương vậy mà cũng đem theo một cái. Đúng là chuyện lạ.

 

"Làm gì?"

 

"Chụp ảnh."

 

Lý Nhiễm thật không hiểu Hạ Nam Phương còn có hứng thú này: "Trước kia không phải anh rất ghét chụp ảnh sao?"

 

Hạ Nam Phương nhét máy ảnh vào tay cô: "Đó là trước kia."

 

Lý Nhiễm vừa cười nhạo anh trong lòng, vừa giơ tay nhận lấy máy ảnh anh đưa.

 

Cô cầm máy ảnh tìm góc độ trong ống kính, sương mù trên núi dày đặc, ánh sáng không tốt lắm.

 

Cho nên cô thay đổi một số góc độ, đột nhiên nhìn thấy Hứa Minh Nguyệt trong đám người từ ống kính máy ảnh, lập tức dâng lên dự cảm xấu.

 

Cô còn chưa xoay người lại đã bị một lực đạo mạnh mẽ đẩy xuống.

 

"A..."

 

Một tiếng thét chói tai kèm theo trời đất quay cuồng.

 

Trong nháy mắt cô sắp rơi xuống bậc thang phía dưới, cô nhìn thấy Hạ Nam Phương đang duỗi tay về phía cô cùng với cảm xúc trên mặt anh.

 

Khi bạn thật sự sợ hãi mất đi một ai đó, biểu hiện trên khuôn mặt bạn không thể lừa dối được.

 

Rất nhiều năm sau, Lý Nhiễm cho rằng khoảnh khắc này Hạ Nam Phương mới thật sự yêu cô.

 

Không phải chiếm hữu, cũng không phải thói quen.

 

Mà là yêu cô, loại yêu duy nhất đơn thuần mà thôi.

 

Cảm giác đau đớn như trong tưởng tượng không hề xuất hiện, cô rơi vào một vòng tay ấm áp, một cái ôm cô vô cùng quen thuộc.

 

Hạ Nam Phương ôm cô cùng lăn xuống dưới, nhưng lòng Lý Nhiễm lại không chút cảm động nào. Mà cô bị dọa tới rồi, cô không ngờ đến anh sẽ che chở bảo vệ cô như thế.

 

Một tay Hạ Nam Phương che chở trên đầu cô, một tay khác đặt phía sau lưng cô, lấy tư thế cực kỳ bảo vệ, ôm cô lăn xuống bậc thang phía dưới.

 

Sau khi lăn hơn chục bậc thang, hai người dừng lại ở bậc thang bằng phẳng.

 

Người trên đài ngắm cảnh như ong vỡ tổ vọt đến, Lý Nhiễm nằm phía trên trong lòng Hạ Nam Phương, mơ màng hai giây sau mới bò dậy.

 

Tay Hạ Nam Phương còn đang ôm chặt eo Lý Nhiễm, khi cô bò dậy khỏi người anh, đôi tay kia còn vỗ về nhẹ nhàng trấn an cô một chút.

 

"Anh sao rồi?" Lý Nhiễm bò dậy hỏi thăm Hạ Nam Phương.

 

Không biết là đụng phải đá hay là bậc thang, trên trán Hạ Nam Phương bị cắt một vết sâu, màu m.á.u đỏ tươi từ trán chảy xuống thềm đá xanh nâu.

 

Hạ Nam Phương muốn lắc đầu, nhưng anh không động đậy nổi.

 

Lý Nhiễm hoảng loạn, nhân viên y tế phía sau nhanh chóng đi đến, vây quanh hai người bọn họ.

 

Lý Nhiễm được đưa tới một bên xử lý vết trầy xước trên cánh tay, cô nhìn bác sĩ đang vẫy vẫy tay trước mắt Hạ Nam Phương, nhưng Hạ Nam Phương không hề nhúc nhích.

Loading...