Tôi Không Cần Anh Ta Nữa - Chương 23
Cập nhật lúc: 2024-08-02 11:09:06
Lượt xem: 810
Lý Nhiễm tách đôi đũa dùng một lần ra, xem lại ngày trên cuốn lịch, ngày mai quả thật là sinh nhật của giáo sư Văn.
Giáo sư Văn là giảng viên đại học của Lý Nhiễm và Vu Hiểu Hiểu, dạy đại học hơn 20 năm, học trò khắp nơi, là giáo sư uy tín đức cao vọng trọng.
Lý Nhiễm vỗ vỗ đầu, xíu chút nữa đã quên chuyện quan trọng như vậy: "Buổi chiều đi chọn quà."
"Đi đi, giáo sư Văn luôn luôn thích cậu, quà tặng cậu chọn là tốt nhất. Cô nhất định sẽ rất vui."
Lý Nhiễm là một trong những học trò số ít mà giáo sư Văn đắc ý nhất, không phải thành tựu của cô to lớn xuất chúng bao nhiêu mà là giáo sư Văn chỉ đơn thuần thích tranh của cô vẽ.
Đại học năm hai khi ấy, khi đến sinh nhật của giáo sư Văn, Lý Nhiễm được mời đến Văn gia.
Khi đó cô rất nghèo, không có tiền mua quà, vì thế cô chụp lén một tấm hình lúc giáo sư Văn đang đứng bên cửa sổ xem mùa thu lá rụng rồi sẽ một bức tranh màu nước.
Sinh nhật năm ấy cô tặng quà cho giáo sư Văn là món quà keo kiệt nhất toàn trường nhưng giáo sư Văn cầm tranh cô vẽ nhìn thật lâu, khen cô không dứt miệng.
Không có ai biết bà xuyên thấu qua bức tranh này thấy gì, tóm lại bà dị thường trân quý, yêu thích bức tranh này của cô.
Vu Hiểu Hiểu nói không sai, tranh của Lý Nhiễm vẽ đến cả giáo sư Văn còn vui thành như thế thì đừng nói đến người khác cảm thấy thế nào.
Buổi chiều Lý Nhiễm vừa định đi chọn quà, đến trung tâm mua sắm lại bắt đầu cảm thấy khó khăn.
Hiện tại cô đã rời khỏi Hạ gia, cái gì cũng không lấy, bao gồm cả thẻ ngân hàng phụ kết nối với thẻ chính của Hạ Nam Phương. Tuy cô có công ty của bản thân mình nhưng ngần ấy năm đổ tiền lên người của Hạ Nam Phương cũng không có ít.
Chỉ là bức tranh cô vẽ anh, nhưng phải tốn tiền vào mua khung ảnh, đụng một chút là đơn vị năm chữ số.
Lý Nhiễm ở trung tâm mua sắm lượn một vòng, nhưng không có món gì đặc biệt thích hợp.
Cô vắt óc suy nghĩ biện pháp, chỉ còn cách tự mình vẽ một bức tranh nói lên tấm chân thành của cô mà thôi.
Bức chân dung của giáo sư Văn mà cô vẽ lúc trước khá được yêu thích, nhiều người nghĩ rằng cô vẽ giáo sư Văn rất đẹp nhưng trên thực tế là vì cảnh một nửa lá vàng ngày mùa thu rơi xuống gốc cây, mang ý nghĩa lá rụng về cội.
Đây là suy đoán của Lý Nhiễm, không nhất định chuẩn xác, nhưng cô vẫn quyết định vẽ một bức tranh ngô đồng.
Vẽ cả một buổi chiều, uống thêm hai miếng nước, cô không dừng lại ngừng nghỉ mà vẽ đến tận khuya.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-khong-can-anh-ta-nua/chuong-23.html.]
Sau khi hoàn thành bản thảo, cô đưa cho Vu Hiểu Hiểu xem, người đối diện khen không dứt miệng.
Đây được xem như tác phẩm vừa lòng nhất trong mấy năm qua của cô.
Sáng sớm ngày hôm sau, Hạ Nam Phương quả thật đến đón cô.
Tiệc sinh nhật của giáo sư Văn, với gia thế của Hạ gia đương nhiên cũng sẽ tham dự.
Giáo sư Văn có chồng họ Quý, là một nhà kinh tế nổi tiếng trong nước cũng là khách mời thường xuyên của Hạ gia trong nhiều năm. Nhìn bề ngoài, Hạ Nam Phương một đường thoạt nhìn thuận buồm xuôi gió nhưng thật sự trải qua rất nhiều nguy hiểm, Quý tiên sinh xem như là cố vấn của anh.
Lý Nhiễm trang điểm nhẹ, quần áo cũng chọn trang phục trang trọng hơn một chút. Một bộ đầm dạ hội bằng tơ nhung thiên nga vàng đen, bao lấy dáng người xinh đẹp, cổ áo khép hờ bả vai, lộ ra xương quai xanh càng thêm tuyệt đẹp.
Làn da cô trắng nõn non mềm, khi khom lưng cúi đầu bước lên xe, đường cong phần cổ xinh đẹp yếu ớt nhưng tinh tế lộ ra. Một bàn tay là có thể bao trọn lấy nó.
Nghĩ trong lòng như vậy, người đàn ông cũng thật sự làm như thế, duỗi tay chạm vào.
Lý Nhiễm phản xạ có điều kiện mà trốn tránh một chút, trong ánh mắt tràn đầy hốt hoảng, ánh mắt nhìn chằm chằm Hạ Nam Phương, mang theo vài phần cảnh giác.
Sắc mặt của người đàn ông trầm xuống, ở nơi yếu ớt kia không nặng không nhẹ mà nhéo một cái, mang theo ý tứ cảnh cáo.
Anh đã quen với một Lý Nhiễm dịu dàng nghe lời, không cho anh chạm vào là cô không đúng.
Cô quay mặt đi, lòng càng thêm lạnh.
Có lẽ từ trước đến giờ Hạ Nam Phương chưa quan tâm đến trái tim của cô, cho nên khi Lý Nhiễm thỉnh thoảng thể hiện sự bất mãn trong lòng mình, người đàn ông đó có một loại cảm giác bị phản nghịch không vui.
Cô lẳng lặng nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ, bóng dáng lạnh nhạt gầy yếu quay lưng lại với anh.
"Em lại muốn làm loạn đến khi nào?"
Ngữ khí của người đàn ông ẩn ẩn mang theo tia giận dữ, như đang chỉ trích cô giận dỗi vô cớ.
Lý Nhiễm quay đầu đi, vẻ dịu dàng ngày xưa trên khuôn mặt cô không còn nữa nhưng giọng nói cũng không quá bén nhọn: "Tôi không có làm loạn. Lời tôi nói cũng không có thay đổi."
Hạ Nam Phương biết lời cô nói là nói về chuyện chia tay, hiển nhiên cũng không muốn tiếp tục đề tài này nữa: "Tôi cho em thời gian một ngày để bình tĩnh, không phải để cho em tiếp tục suy nghĩ về vấn đề này nữa."
Lý Nhiễm trầm mặc, ngoại trừ đề tài này thì cô cũng không có gì để nói với Hạ Nam Phương.