Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Không Cần Anh Ta Nữa - Chương 204

Cập nhật lúc: 2024-09-07 13:20:22
Lượt xem: 151

Đầu óc Lý Nhiễm vô cùng tỉnh táo nghe Hạ Nam Phương nói, không hề có dáng vẻ như bị những lời hoa ngôn xảo ngữ của anh đả động đến.

 

Cô cười nhạt, không hiểu anh nói gì: "Hạ Nam Phương, anh đừng nói những câu đó để dỗ tôi vui. Ba tôi vẫn dặn tôi rằng đừng tin vào những lời hứa hẹn ong bướm của bọn đàn ông."

 

Hạ Nam Phương ngậm miệng, quả thật không còn gì để nói.

 

Cho dù anh nói gì, thì ở trong mắt cha Lý đều là vì lừa cô đi.

 

"Nhưng mà anh không giống họ, những gì em muốn anh đều cho em, không phải vì gạt em nên mới nói."

 

Nhưng mà Lý Nhiễm hiểu rõ bản thân mình nghĩ gì muốn làm cái gì, cũng hiểu rõ Hạ Nam Phương có thể cho cô cái gì.

 

"Vài thứ anh cho kia đối với tôi hiện tại mà nói đều là dư thừa. Anh hiểu không? Tuy rằng tôi thích anh, nhưng tôi không cần anh nữa."

 

Ở trong tình yêu, khi mình không cần nữa thì mọi thứ đều là dư thừa.

 

Hạ Nam Phương cảm thấy thất bại không thể nghi ngờ, vì thế sắc mặt càng u ám.

 

Có lẽ anh đưa ra lời hứa quá nông cạn, có lẽ sự nhiệt tình của anh ở trước mặt Lý Nhiễm không có trọng lượng.

 

Tóm lại, Hạ Nam Phương dù có cầm chìa khóa "thích" này đi chăng nữa cũng không thể mở khóa được trái tim của cô.

 

"Anh bảo đảm, từ đây về sau sẽ đối xử với em thật tốt."

 

Anh lục lọi trong đầu xem có gì có thể đả động được cô, nhưng thứ gọi là ngôn ngữ này ở trước mặt tình cảm chân thật lại quá nhợt nhạt.

 

Tựa như tình yêu ở trong lòng anh như biển sâu sông rộng, chỉ cần cô nhẹ nhàng kíƈɦ ŧɦíƈɦ một chút, thì có thể tạo ra sóng to gió lớn.

 

Nhưng khi nói ra thì tình yêu đó lại gầy yếu như dòng suối nhỏ, không có trọng lượng đáng kể gì.

 

Lý Nhiễm cười lắc đầu: "Thích là chuyện của anh, tôi không cần bất cứ sự bảo đảm gì của anh."

 

Những lời trong lòng anh muốn nói cũng không phải như vậy.

 

Em thích anh, đối với anh tới nói là một chuyện lớn, là một chuyện trọng đại, chỉ tưởng tượng một chút liền cảm thấy đó là chuyện vừa hạnh phúc nhất đời người lại vừa thống khổ nhất.

 

Sao em lại nói nhẹ nhàng không đáng nhắc đến như thế.

 

Hạ Nam Phương không hiểu vì sao cô thích anh mà lại đối xử lạnh nhạt với anh, không hề nhiệt tình hay hào hứng gì cả.

 

Mà anh, lại vì thích một người, ngày ngày đêm đêm đều muốn nhìn thấy người ấy.

 

Trăm phương nghìn kế muốn tiếp cận cô.

 

Không từ thủ đoạn muốn giữ cô lại.

 

Bỏ hết tất cả khó khăn muốn ở bên cô mãi mãi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-khong-can-anh-ta-nua/chuong-204.html.]

 

Đều là thích nhưng giữa bọn họ lại như cách nhau cả một đại dương.

 

Anh không hiểu, ánh mắt anh vô cùng ưu thương nhìn cô: "Vì sao em thích, nói khắc chế là khắc chế, nói rời đi là rời đi. Vì sao đến anh thích, thì không thể được em để ý?"

 

Cô không trả lời được vấn đề này: "Có lẽ lúc trước tôi có thể trả lời anh được, nhưng bây giờ tôi không trả lời được."

 

Hạ Nam Phương thở dài: "Nhưng làm sao mới có thể trở lại như trước kia?"

 

Lý Nhiễm lắc đầu, Hạ Nam Phương lẳng lặng ngồi đó nhìn cô, vài sợi tóc bạc bị đèn chiếu xuống đặc biệt chói sáng như năm tháng không chút nào lưu tình mà cho anh một đao.

 

Cô nhìn thấy trong mắt anh có hối hận, như là mất đi thứ gì đó rất quan trọng.

 

Khi Lý Nhiễm rời khỏi bệnh viện, tâm trạng không nặng không nhẹ, cô cho rằng bản thân có thể tiêu sái như trong tưởng tượng, nói với Hạ Nam Phương rằng tôi thích anh thì sao chứ, tôi vẫn là Lý Nhiễm.

 

Rõ ràng anh thích cô là chuyện mà cô hằng mong ước, nhưng sau khi trải qua quá nhiều chuyện thế này rồi, cô đã hiểu tình yêu không phải là toàn bộ trong cuộc sống.

 

So sánh một chút thì sự nghiệp, tôn nghiêm, phẩm cách tự tôn, mỗi một thứ trong đó đều quan trọng hơn cả tình yêu.

 

Cô trải qua nhiều chuyện không vui mới hiểu được đạo lý này, cho nên dù có thấu hiểu, có tha thứ cũng sẽ không quay về lối cũ.

 

Nhưng anh không giống cô, sự nghiệp, tôn nghiêm, phẩm cách tự tôn, cái gì anh cũng có, nhưng trước kia những thứ đó anh đều xếp nó trước cô mới đưa đến kết cục bọn họ chia tay.

 

Hiện giờ hai người, một người liều mạng nhặt lên, người còn lại thì liều mạng vứt bỏ nó.

 

_____

 

Cha Lý nói ngày mai đến, nào biết mới vừa sáng sớm hôm sau ông đã đến bệnh viện. Lý Nhiễm đoán chắc rằng tối hôm qua ông đã đến rồi.

 

Ông nhìn Lý Nhiễm như nhìn con gái ngoan của mình ra ngoài ăn chơi cả đêm không về, thần sắc rất nghiêm khắc.

 

Lý Nhiễm tự nhiên có chút chột dạ: "Ba, ba ăn cơm chưa?"

 

Cha Lý trừng mắt liếc cô một cái, hỏi: "Ngày hôm qua con làm gì?"

 

Ngày hôm qua?

 

Cô say hết cả ngày hôm qua, đến tối mới tỉnh lại, nhưng chuyện này đương nhiên không thể nói với cha Lý được: "Ngày hôm qua... ngày hôm qua con không có làm gì hết."

 

Cha Lý xụ mặt: "Còn dám nói dối ba."

 

Lý Nhiễm nghĩ thầm, sao nhìn cha mình như biết cái gì đó rồi. Nhỏ giọng: "Chỉ uống chút rượu, sau đó ngủ một lát."

 

Quả nhiên cha Lý nổi trận lôi đình: "Thằng nhãi ranh Hạ Nam Phương kia vậy mà dám lừa con uống rượu."

 

Lý Nhiễm: "..."

 

Vì để không có hiểu lầm không cần thiết, Lý Nhiễm chỉ có thể giải thích chuyện ngày hôm qua một lần, tuy cha Lý không tin Hạ Nam Phương nhưng ông tin Lý Nhiễm. Sau khi nghe xong chuyện cũng hiểu mối liên quan lợi hại trong đó.

Loading...