Tôi Không Cần Anh Ta Nữa - Chương 20
Cập nhật lúc: 2024-08-01 20:08:19
Lượt xem: 816
Nhưng khi đối mặt với Lý Nhiễm, anh cảm thấy mình nên kiên nhẫn một chút.
Giọng điệu không còn mang theo lợi ích, tiếng nói cũng dịu dàng hơn rất nhiều. Thấp giọng dụ dỗ: "Nghe lời."
Trước kia, hai chữ "nghe lời" này là một loại bùa chú.
Bất luận Lý Nhiễm không vui bao nhiêu, nhiều thương tâm, suy nghĩ muốn từ bỏ Hạ Nam Phương ra sao. Chỉ cần anh vừa nói ra hai chữ này, Lý Nhiễm sẽ thu hồi những cảm xúc nhỏ nhoi đó, ngoan ngoãn đeo vòng lao mà Hạ Nam Phương vì cô chế tạo, tự nguyện mang gông xiềng lên cổ, ngày ngày chờ đợi anh.
Cho đến ngày hôm nay, cũng nghe hai chữ ấy.
Lý Nhiễm giống như bị kim châm đ.â.m thủng toàn thân, lấy hết dũng khí, tình yêu bên trong bắt đầu trống rỗng.
"Hạ Nam Phương."
Người đàn ông trên sofa nâng mắt.
Lý Nhiễm tập trung hết sức lực của bản thân, thấp giọng nói: "Từ trước đến giờ có phải anh chưa từng nghĩ đến, muốn nghiêm túc tôn trọng tìm hiểu tôi một lần?"
Trong đôi mắt của Hạ Nam Phương nháy mắt có tia kinh ngạc nhưng nhanh chóng khôi phục vẻ bình tĩnh như cũ. Khẩu khí vững vàng: "Sao lại hỏi như vậy?"
Lý Nhiễm bật cười, sao cô lại hỏi anh một vấn đề ngu xuẩn như vậy chứ.
Phàm là anh có một tia tôn trọng cô, thì Hứa Minh Lãng cũng không dám đánh cô, Hạ phu nhân cũng không đối xử khắc nghiệt với cô, Hứa Minh Nguyệt cũng không dám công khai mặt dày đến Hạ gia hưởng thụ mọi đặc quyền của cô như vậy.
Hình như Hạ Nam Phương có chút bực bội: "Em muốn như thế nào mới là tôn trọng?"
Anh không thích Lý Nhiễm như vậy, so với ngày thường quả thật không giống nhau. Trước kia mỗi lần gặp mặt, Lý Nhiễm lúc nào cũng dính lấy anh, một giây cũng không muốn tách khỏi anh, sẽ ở trong n.g.ự.c anh dịu dàng kể mình nhớ anh ra sao, cũng sẽ ấm áp động lòng người mỉm cười, nhắm mắt lại nhón chân muốn hôn môi anh.
Đãi ngộ của quá khứ đó, đêm nay cái gì cũng không có.
Hạ Nam Phương hơi có chút lạnh lẽo mà nhìn Lý Nhiễm, nói thật, anh cũng không thích Lý Nhiễm giận dỗi trẻ con như vậy, cũng không thích cô bảo trì khoảng cách với mình.
Lý Nhiễm cảm thấy mình không cần thiết phải đàm phán với một thương nhân nữa, bởi vì căn bản cô nói không thắng.
"Ngay cả tôn trọng cái gì anh cũng không biết..."
Anh chịu đựng sự không vui trong lòng: "Nói, em nghĩ muốn tôn trọng cái gì? Hay là hiện tại có ai không tôn trọng em?"
Lý Nhiễm thở dài: "Anh thật là... Để cho người ta nói một câu hoàn chỉnh cũng không được... Toàn nói những câu làm tan nát trái tim." Cuối cùng, tim cũng đã chết: "Chúng ta hãy nên chia..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-khong-can-anh-ta-nua/chuong-20.html.]
Tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên cắt ngang giọng nói của Lý Nhiễm, tầm mắt của Hạ Nam Phương rời khỏi người cô, nhận điện thoại.
Lý Nhiễm còn chưa nói xong.
Hạ Nam Phương ngắn gọn nói chuyện với điện thoại vừa gọi đến: "Có gì về rồi nói."
Vừa nói xong cất điện thoại, duỗi tay về phía cô, ý bảo cô đến đó.
Lý Nhiễm bất động, hai người giằng co một lát.
Hạ Nam Phương nhướng mày, tựa như đang ẩn nhẫn: "Còn chưa làm loạn đủ?"
Sau khi Lý Nhiễm trầm mặt trong chốc lát, hé môi, buộc miệng thốt ra: "Hạ Nam Phương, chúng ta chia tay đi."
Ánh mắt của Hạ Nam Phương tập trung trên mặt cô, không nói gì mà nhìn cô, giống như không để ý đến những lời này có gì nghiêm trọng: "Chia tay?"
Khuôn mặt anh lạnh nhạt nhìn không ra vui giận.
Lý Nhiễm gật đầu: "Tôi không muốn thích anh nữa."
Sự kiên nhẫn của Hạ Nam Phương như đã đến cực hạn: "Tôi không biết Hạ gia có cái gì không thỏa mãn em. Muốn cái gì thì liệt danh sách đưa cho quản gia, ông ta sẽ làm giúp em."
Tám năm yêu say đắm...
Lý Nhiễm trừ bỏ đau đớn thì trong lòng cũng chỉ là đau đớn.
Cô đỡ trán, muốn mình bình tĩnh lại.
Hiện tại bây giờ cô đang rất tức giận, muốn đến kéo cái mặt nạ tự cao tự đại, trấn định tự cho là đúng của Hạ Nam Phương xuống.
"Không cần, những quà tặng mà trước kia anh đưa cho tôi, tôi đều để lại Hạ gia, các người muốn làm gì thì làm, tùy các người xử trí."
Cô dùng hết sức lực của toàn thân, nội tâm vạn phần dày vò đưa ra quyết định nhưng ở trong mắt anh, lại như là đang xem màn diễn xiếc. Vì hấp dẫn sự chú ý của anh, muốn anh chú ý nên dùng kỹ xảo.
Giọng điệu của Hạ Nam Phương mất hết sự kiên nhẫn: "Trong khoảng thời gian này đi công tác, là tôi để em một mình. Về sau tôi sẽ chú ý."
Đây là lần đầu tiên Hạ Nam Phương cúi đầu trước mặt Lý Nhiễm, giải thích với cô.
Lý Nhiễm lắc đầu: "Không, Hạ Nam Phương... ý của tôi là, chúng ta không có về sau."