Tôi Không Cần Anh Ta Nữa - Chương 193
Cập nhật lúc: 2024-09-05 13:02:00
Lượt xem: 181
Hạ Nam Phương an ủi cô: "Yên tâm, ông ấy không phải giận em. Ngày mốt, ông ấy đến đây đón em."
"Ngày mốt? Nhưng anh bên đây..."
"Vậy là đủ rồi. Ngày mai em cùng anh diễn một màn là được."
Tuy cô không biết anh muốn làm gì, nhưng chỉ cần hiện giờ có thể giúp anh được một chút, giúp ông nội cùng Hạ gia vượt qua cửa ải khó khăn, diễn kịch có tính là gì đâu.
Trở lại phòng bệnh, bác sĩ theo thường lệ đi đến kiểm tra, Lý Nhiễm bị Hạ Nam Phương cố ý bảo Khổng Phàn Đông đưa ra ngoài.
Phòng bệnh, chỉ còn lại có hai người là anh và bác sĩ.
Bác sĩ nghe xong yêu cầu của anh, lập tức từ chối, như thế nào cũng không đồng ý.
"Ngày mai mới là ngày thứ ba anh làm phẫu thuật xong, sao có thể xuất viện được? Lại nói, hôm nay anh không nghe lời dặn của bác sĩ một hai phải ngồi dậy, nhân lúc tôi không chú ý lại đi ra ngoài một vòng, viết thương đã có triệu chứng viêm, ngày mai ra ngoài lại càng không thể."
Ánh mắt Hạ Nam Phương u tĩnh nhìn bác sĩ, tuy rằng thân thể anh không khỏe, nhưng vẫn ngồi rất thẳng như cũ, khí thế áp bách.
"Ngày mai tôi muốn xuất viện, không phải thương lượng với ông, mà là thông báo."
Bác sĩ thiếu chút nữa đã hít thở không thông, chưa từng thấy người bệnh nào trâu bò bá đạo thế này.
"Không cho anh xuất viện là trách nhiệm đối với anh, nếu anh xuất viện, trên đường xóc nảy thì vết thương rất dễ dàng xảy ra vấn đề."
Mắt Hạ Nam Phương nhẹ nâng, ánh mắt không có vì những lời nói đó mà lui bước: "Hậu quả là gì?"
Bác sĩ vừa nghe, nghĩ thầm con hàng này cuối cùng cũng biết sợ: "Kết quả rất nghiêm trọng, rất có khả năng anh phải khâu lại vết thương lần nữa."
Hạ Nam Phương nhàn nhạt mà a một tiếng: "Đêm mai, tôi đến bệnh viện khâu thêm lần nữa, ông ra ngoài đi."
Bác sĩ hoài nghi bản thân mình đã già, thính lực xảy ra vấn đề: "Đêm mai... đêm mai đến khâu thêm lần nữa?"
"..."
Ông chưa từng thấy người bệnh nào không thèm để ý đến thân thể của mình như thế.
Được, không thể khai thông được người bệnh này thì ông đi tìm người có thể khai thông.
Lý Nhiễm nhân lúc trước khi ngủ lại đi xuống thăm ông nội, cách cánh cửa kính, trong lòng cô thầm cầu nguyện: "Ông ơi, mau chóng khỏe lại đi."
Cô ở đó hơn hai mươi phút, khi lên lầu, đi ngang qua văn phòng bác sĩ thì bị gọi lại. Cô quay đầu lại: "Bác sĩ có việc gì sao?"
Thái độ của Lý Nhiễm hòa khí dễ gần, đối với bác sĩ y tá ở bệnh viện toàn trên xuống dưới đều vô cùng tôn trọng, bác sĩ thấy cô ký tên phẫu thuật cho Hạ Nam Phương nên nhận định thân phận của cô là người nhà của anh.
Thấy cô nói chuyện ôn hòa, nghĩ thầm cô dễ nói chuyện hơn người bệnh trong phòng kia nhiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-khong-can-anh-ta-nua/chuong-193.html.]
"Hạ phu nhân."
Ánh mắt Lý Nhiễm vi diệu, sau đó ngẫm lại, không phản bác: "Bác sĩ nói đi ạ."
"Chồng cô ngày mai muốn xuất viện, cô nên về khuyên nhủ anh ta, phẫu thuật này vừa mới làm xong một hai ngày, sao có thể xuất viện?"
Ngày mai Hạ Nam Phương vội vã xuất viện, Lý Nhiễm không hề bất ngờ, trên thực tế hôm nay cô cũng đã đoán được. Ngày mai, những người đó đến thăm thật giả đều đến rồi, nếu là người khác thì không nói còn đằng này những người đến cố tình đều là trưởng bối của anh, anh không thể không tiếp đón.
Tiếp đón đương nhiên phải xuất viện. Thậm chí vì muốn những người đó tin anh vẫn còn khỏe ra thì điều không thể thiếu đó là uống rượu.
Quả nhiên, tiếp câu đầu là bác sĩ cáo trạng: "Đêm nay anh ta lại bảo y tá không cần cho thuốc kháng sinh nữa. Vết thương của anh ta đã có triệu chứng bị viêm, nếu không uống thuốc kháng sinh thế nào cũng sẽ treo cho xem."
Sắc mặt Lý Nhiễm biến đổi, không nghe thêm được nữa: "Cảm ơn bác sĩ, tôi lập tức về nói anh ấy. Thuốc kháng sinh bác sĩ cứ tiếp tục kê đơn, tôi đi thuyết phục anh ấy."
"Còn chuyện muốn xuất viện thì sao?"
Lý Nhiễm khó xử: "Ngày mai còn có chuyện rất quan trọng, bọn tôi cần phải xuất viện."
Bác sĩ lắc đầu, như không hiểu nổi: "Có chuyện gì còn quan trọng hơn sức khỏe sao?"
Người nói vô tâm, người nghe có tâm.
Cho dù Lý Nhiễm không đồng ý Hạ Nam Phương xuất viện, nhưng cô không thay đổi được hiện thực tàn khốc.
Trên thế giới này, trong mắt của rất nhiều người xác thật có chuyện còn quan trọng hơn sức khỏe, nếu có thể tỉnh ngộ được điều đó thì Hạ Nam Phương đã không đi đến một bước ngày hôm nay.
Khi cô trở lại phòng bệnh, thấy trên giá treo một bộ vest màu xanh cùng áo khoác nhung màu đen, bộ vest vẫn giống như xưa, lạnh lùng, xa hoa giống một bộ chiến giáp.
Bên cạnh bộ vest còn có một bộ váy màu lam nhạt, nhẹ nhàng như làn gió, bên cạnh còn có áo khoác nhung màu trắng.
Cô nhìn lướt qua, bộ quần áo trang trọng như thế, cũng chứng thực suy đoán trong lòng cô.
"Vì sao anh lại không cho bác sĩ kê thuốc kháng sinh nữa?"
Hạ Nam Phương ngẩng đầu, híp híp mắt: "Em biết rồi sao?"
"Anh kiêu ngạo như vậy, bác sĩ có thể không nói cho tôi sao?"
Hạ Nam Phương cười một chút, vẫn làm càn như cũ: "Không muốn dùng chất kháng sinh."
Lý Nhiễm đi đến bên cạnh anh: "Anh nói dối."
Cô hít sâu một hơi, bình ổn lửa giận rồi mới chất vấn: "Có phải anh muốn uống rượu không?"
Lần này đến lượt Hạ Nam Phương nhướng mày, hiển nhiên không ngờ cô có thể đoán được.