Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Không Cần Anh Ta Nữa - Chương 19

Cập nhật lúc: 2024-08-01 17:54:41
Lượt xem: 802

Lý Nhiễm ngoắc ngoắc ngón chân, tìm được một chiếc dép, còn chiếc còn lại không thấy bóng dáng.

 

Chắc chắn tám phần là bị cô đá xuống phía dưới sofa rồi.

 

Chân cô bị đông lạnh đến tê dại hết cả bàn chân, nhưng bây giờ cũng không thể dẩu m.ô.n.g quỳ rạp trên mặt đất đào đế của sofa được.

 

Dù Hạ Nam Phương bận vẫn ung dung, tương đối thoải mái nhìn cô.

 

Lý Nhiễm cũng bất chấp cái gì gọi là rụt rè, vứt hết cả liêm sỉ quỳ rạp trên mặt đất tìm dép. Cánh tay của cô ngắn căn bản không với đến được.

 

Lăn lộn hơn một phút, trên đầu truyền đến giọng nói: "Vì sao lại dọn đi?"

 

"..." Lý Nhiễm liền lấy tư thế chật vật tiếp thu câu hỏi của Hạ Nam Phương.

 

Xác thật, cuộc sống của cô hiện tại so với còn ở Hạ gia thật sự kém rất nhiều, buổi tối tăng ca về nhà đôi khi còn phải tự mình nấu cơm.

 

Trước kia cô thích bỏ dép ra đi chân không quanh nhà, nhưng từ khi dọn vào chung cư cô phải đem thói quen kia sửa lại.

 

Không có nguyên nhân gì khác, chỉ là điều kiện không cho phép thôi.

 

Chung cư nhỏ bé không có hệ thống sưởi ấm dưới đất, buổi tối trong nhà độ ấm lại thấp, có khi lạnh quá ngay cả áo khoác cô cũng không muốn cởi, càng không cần nói đến việc đi chân trần trên sàn nhà.

 

Tuy Hạ Nam Phương cái gì cũng chưa từng nói nhưng tình cảnh hiện thực của cô quả thật là... nghèo túng.

 

Dép lê không thể lấy ra được, cô ngồi luôn dưới đất không nói lời nào.

 

Trong lòng Hạ Nam Phương cơ bản biết được Lý Nhiễm có chuyện không vui, nhưng chuyện không vui đó quy kết hết lên nguyên nhân là do anh không thể thỏa mãn hết nhu cầu của cô mà thôi.

 

Đàn ông không vui phần lớn là bởi vì dục vọng không được thỏa mãn.

 

Nhưng phụ nữ không vuu, thì có biết bao nhiêu là lý do đa dạng, Hạ Nam Phương anh không hiểu, Lý Nhiễm cũng không có hứng thú giải thích với anh.

 

Cô ôm cánh tay dựa vào cạnh bên của sofa ngồi đó, từng ngọn tóc xoã trên bờ vai gầy hẹp, dừng ở trước ngực, ánh đèn vàng nhạt chiếu xuống cơ thể người con gái, phá lệ nhu hòa, xinh đẹp.

 

Người đàn ông bế cô từ trên sàn nhà lên, sau đó cởi áo khoác ra, khoác lên người cô.

 

Lý Nhiễm sờ áo khoác còn vươn hơi ấm đang được khoác trên người, sau đó lại thấy Hạ Nam Phương quỳ một gối trên mặt đất, với tay giúp cô tìm dép lê dưới sofa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-khong-can-anh-ta-nua/chuong-19.html.]

 

Cổ áo sơmi trắng được anh sắn lên tới khủy tay, cọ cọ bên dưới sofa, lưu lại một tầng dấu vết tro bụi.

 

Anh chân dài tay dài, rất nhanh đã tìm được dép lê của cô, hai chiếc được tìm thấy anh để chúng ngay dưới chân cô.

 

Hạ Nam Phương đi rửa tay, một lần nữa trở lại phòng khách: "Khi nào về nhà?"

 

Lý Nhiễm ngẩng đầu nhìn anh, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của anh.

 

Bọn họ ở cùng một chỗ tám năm, mỗi lần hai người gặp mặt, Hạ Nam Phương đương nhiên sẽ không nói chuyện, mà tình yêu của Lý Nhiễm dành cho Hạ Nam Phương giống như ngọn lửa, nghĩa vô phản cố như con thiêu thân đ.â.m đầu vào bên trong tảng băng ngàn năm kia.

 

Lý Nhiễm không giống bình thường, Hạ Nam Phương nhận thức được cô có chỗ nào có không đúng.

 

Sắc mặt anh kém thêm một chút: "Muốn làm loạn đến bao giờ?"

 

Lý Nhiễm cúi đầu không nói, sau khi nghe xong những lời đó, trong chớp nhoáng cô đột nhiên nhớ đến câu nói kia, quả thật bọn người Hứa Minh Lãng nói không sai.

 

Chỉ cần một ánh mắt, một câu nói của Hạ Nam Phương, cô sẽ ngoan ngoãn xách hành lý theo anh trở về. Trở về tiếp tục làm Lý Nhiễm yêu Hạ Nam Phương điên cuồng, toàn bộ thế giới của cô vì anh mà xoay chuyển, vì anh vui mừng, vì anh bi thương.

 

Lý Nhiễm ngắm ánh sáng dưới sàn nhà, đó là do cô tự mình lau thật kỹ, mỗi một lần lau là mỗi một lần cô tự nhủ với lòng mình rằng đã quên anh.

 

Hiện giờ, sàn nhà đã được cô lau đến độ bóng loáng, tim Lý Nhiễm cũng trở nên cô quạnh.

 

Thấy cô không nói lời nào, tầm mắt Hạ Nam Phương dừng ở nơi khác: "Em thích ở nơi như thế này?"

 

Lý Nhiễm ngẩng đầu, nơi như thế này?

 

Nơi như thế này làm sao vậy?

 

Anh ngồi ở trên sofa, đôi tay giao nhau, tùy ý mà để trên đầu gối.

 

Tư thế đàm phán: "Không có người làm, bảo mẫu, không có đồ ăn ngon, không có quần áo đẹp. Em có quen không?"

 

Những lời này, Lý Nhiễm nghe được sự dụng tâm trong đó, ánh nói câu nào cũng đều là ích lợi căn nhắc, thế nhưng không hề pha tình cảm vào trong.

 

Ở trong thế giới thương nhân của Hạ Nam Phương, có lẽ là như thế, mỗi một quyết định đều phải cân nhắc.

 

Lý Nhiễm vứt bỏ chỗ ở điều kiện vật chất đầy đủ, một thân một mình chạy đến chung cư nghèo nàn như thế này, ở trong lòng Hạ Nam Phương mà nói, hành động đó vô cùng ngu xuẩn.

Loading...