Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Không Cần Anh Ta Nữa - Chương 186

Cập nhật lúc: 2024-09-03 22:15:41
Lượt xem: 145

Ngày thứ hai tuyết ngừng rơi, trời trong lành, ánh mặt trời cũng không thể xoa dịu được cái lạnh mùa đông, từng tia nắng xuyên thấu qua cửa kính phòng bệnh chiếu vào xung quanh giường bệnh như nhảy nhót.

 

Tình trạng của ông nội Hạ vẫn không có chuyển biến tốt lên, các bác sĩ ra ra vào vào phòng bệnh, nhưng đáp án của họ đều giống nhau...

 

Rời khỏi ICU rất nguy hiểm, có thể sẽ mất mạng.

 

Hạ Nam Phương ngày qua ngày ở bên ngoài phòng bệnh không về, như con thú nhỏ bị thương, tuyệt vọng rồi cầu xin hy vọng.

 

Lý Nhiễm cũng không an ủi Hạ Nam Phương nhiều, một là vì Hạ Nam Phương vẫn luôn mạnh mẽ hơn người, trong thế giới của anh không cần từ "an ủi" này. Hai là vì hiện tại cô cũng không có thân phận gì đặc biệt, cho dù có là bạn bè thì cũng chỉ có thể đến thăm như thế này thôi.

 

Cô cố gắng phân chia rõ ràng giới hạn giữa mình và Hạ Nam Phương, cố gắng không vượt qua ranh giới nguy hiểm đó.

 

Mà Hạ Nam Phương cũng cố chấp, cho dù kết quả cuối cùng đã định sẵn là không có khả năng xoay chuyển, thì trên con người của anh cũng không có hai chữ "thỏa hiệp" này.

 

Tuy con người nhỏ bé không có năng lực gì trước thần chết, nhưng ý chí mạnh mẽ từ lúc sinh ra khiến cho thần c.h.ế.t kiêng kị.

 

Sau khi bác sĩ khuyên bảo mà không có kết quả, chỉ có thể đồng ý theo ý anh giống như hiện giờ... dựa vào máy móc duy trì sinh mệnh.

 

Cô không có tư cách nói gì về sự cố chấp lại gần như hiếu thảo đến tàn nhẫn của Hạ Nam Phương, dù sao thì bây giờ bọn họ đang giằng co với thần chết, ai cũng không muốn buông tay.

 

Cho dù... bọn họ đều biết... đây không nhất định là tâm nguyện của ông cụ.

 

Lý Nhiễm ở bệnh viện hai ngày, mỗi ngày nói không nhiều, Hạ Nam Phương lại càng im lặng, ban ngày ngoại trừ nhìn chằm chằm phòng bệnh ra thì nhìn chằm chằm Lý Nhiễm, buổi tối như không muốn sống nữa mà thức trắng đêm tăng ca xử lý công việc.

 

Ánh mắt của anh khiến cô có cảm giác như anh đang đợi xác nhận cái gì đó, nói rõ ràng hơn có lẽ anh đang xác nhận xem Lý Nhiễm có còn bệnh cạnh anh hay không, hoặc xác nhận xem tim của ông cụ có còn đập hay không.

 

Cô từng lo lắng Hạ Nam Phương cứ tiếp tục như thế thì anh liệu có xảy ra vấn đề không.

 

Tuy Hạ Nam Phương luôn túc trực bên cạnh ông nội Hạ, nhưng cô lại thấy anh đang cố chấp với bản thân anh.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-khong-can-anh-ta-nua/chuong-186.html.]

Trước hôn lễ, cô và Hạ Nam Phương giằng co gần một tháng, khi đó anh cũng giống như bây giờ, trầm mặc ít nói nhưng một bước cũng không chịu rời đi.

 

Khi đó cô vẫn luôn không hiểu Hạ Nam Phương vì sao không chịu buông tay, bây giờ cô mơ hồ hiểu được một chút...

 

Cô cùng với ông nội đối với Hạ Nam Phương mà nói, đều là một khi buông tay sẽ mất đi vĩnh viễn.

 

Anh buông tay Lý Nhiễm, biết rõ hai người sau này chỉ có thể là người lạ.

 

Bây giờ nếu anh lại buông tay ông nội Hạ thì hai người chắc chắc sẽ cách biệt âm dương.

 

Trong lòng Lý Nhiễm thương xót, không thể nói rõ là cảm giác gì.

 

Cô hiểu được một chút sự cố chấp đến biến thái trong lòng Hạ Nam Phương từ đâu mà đến.

 

Nguyên nhân là vì thứ anh có được quá ít, mỗi thứ mất đi đều như cột sống rồng bị rút mất, điên cuồng mà bảo vệ, chẳng sợ làm loạn đến long trời lở đất.

 

_____

Bên ngoài phòng ICU có phòng cho người nhà, cô và Hạ Nam Phương đều ở đây túc trực bên cạnh ông nội Hạ.

 

Giữa trưa hôm nay, Khổng Phàn Đông đưa cơm trưa đến.

 

Lý Nhiễm đang dọn cơm ra cho Hạ Nam Phương thì nghe thấy phía sau có tiếng động rất lớn, xoay người lại đã thấy Hạ Nam Phương ngã trên mặt đất.

 

Trước khi Lý Nhiễm đến, một mình anh ở đây canh giữ ba ngày, hơn nữa thêm hai ngày này khiến thân thể anh đã đến mức giới hạn chịu đựng.

 

Canh trong tay không theo khống chế mà rơi xuống đất, theo đó phát ra tiếng vỡ của đồ sứ.

 

"Bác sĩ!" Tiếng nói xé rách mọi thứ của cô gọi người đến.

 

Nước mắt không tự chủ ào ào rơi xuống trên khuôn mặt xinh đẹp, từng giọt từng giọt rơi xuống trên áo khoác đen của anh, rất nhanh đã thấm vào trong lớp vải chỉ dư lại một mảnh nước đóng lặng.

Loading...