Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Không Cần Anh Ta Nữa - Chương 179

Cập nhật lúc: 2024-09-02 18:36:19
Lượt xem: 206

Cô lấy áo khoác đưa cho anh, nghĩ nghĩ lại đến cửa tủ lấy một cái ô.

 

Hạ Nam Phương lắc đầu: "Mai anh về nước rồi, không cần ô đâu."

 

Cô không ngờ ngày mai anh về nước rồi, cô cũng không biết Hạ Nam Phương ở đây làm chậm trễ bao nhiêu ngày, nhất thời cô không phản ứng lại được, há miệng muốn nói gì đó nhưng chỉ nói: "Chú ý an toàn."

 

Hạ Nam Phương gật đầu, anh mặc áo khoác vào, đứng ở cửa.

 

Anh giống như có rất nhiều rất nhiều điều muốn nói, nhưng cuối cùng chỉ nói một câu: "Giáng Sinh vui vẻ!"

 

Lý Nhiễm không nhìn anh: "Anh cũng thế."

 

Hạ Nam Phương về nước rồi, cô cũng không biết.

 

Cuộc sống của bọn họ trở nên càng ngày càng xa nhau, khi Hạ Nam Phương ở trên máy bay, ở trên bầu trời cách mặt đất xa xôi, cô đang ở trong phòng vẽ tranh, nhìn không trung bên ngoài cửa sổ.

 

Thế giới này to lớn như thế, khả năng tầng mây mà bọn họ nhìn thấy bây giờ không giống nhau.

 

Nghĩ đến điều này, trong lòng cô đột nhiên xuất hiện đau thương nhàn nhạt, cô bỗng nhiên nhớ đến lời hôm qua anh nói.

 

"Mà anh, cái gì cũng không có."

 

____

 

Ngày tháng trôi qua rất nhanh, sau chuyện vẽ [Phi Thiên] được khen ngợi rất nhiều, Lý Nhiễm ở trong giới có một chút danh tiếng.

 

Lúc không bận rộn, cô thỉnh thoảng sẽ nhận một số hạng mục, có điều người tìm cô phần lớn đều chỉ cần cô vẽ [Phi Thiên], đối với người da trắng mà nói, thì người Châu Á như có hình ảnh khắc họa với thiên nhiên nhiều hơn, Lý Nhiễm vì một bức [Phi Thiên] mà thành danh, dẫn đến mọi người nghĩ cô chỉ có tài hoa vẽ [Phi Thiên] mà thôi.

 

Lý Nhiễm cố gắng vài lần, nhưng không thay đổi được gì. Cuối cùng sau hai tháng chịu đựng, cô từ chức.

 

Ông chủ của cô, cũng chính là giảng viên của cô, vô cùng cố gắng giữ cô lại.

 

"Ran, nếu thù lao không được hài lòng, thì chúng ta có thể thương lượng lại."

 

Cô lắc đầu: "Trong khoảng thời gian này em vẽ nhiều bức [Phi Thiên] lắm rồi, bởi vì không cần tự mình sáng tác, chỉ cần sau khi vẽ thành thục rồi, thì bất cứ họa sĩ nào cũng có thể thay thế em."

 

Ông chủ hiểu ý của cô, ông đồng ý cho Lý Nhiễm rời đi: "Có lẽ em cần nơi phát triển cao hơn."

 

Cô không vội vàng tìm công việc mới, mà tĩnh tâm lại cân nhắc xem bản thân mình rốt cuộc muốn cái gì.

 

Thù lao vẽ [Phi Thiên] thật sự không thấp, cô hoàn toàn có thể thừa dịp này mà kiếm thêm một ít, nhưng vẽ tranh không cần linh cảm thì linh cảm của cô sẽ dễ dàng biến mất. Cùng với mỗi ngày phải vẽ đi vẽ lại [Phi Thiên] không cần sáng tạo ra gì khác, cô càng muốn tĩnh tâm lại, muốn vẽ thứ trong nội tâm cô muốn vẽ.

 

Trước khi nghỉ đông cô còn có một tiết, cô trở lại phòng học thì phát hiện Ôn Trường Ninh không bao giờ trốn học bây giờ không thấy mặt mũi đâu.

 

Giảng viên trên bục giảng đang giảng về nguồn gốc phái Italya Florencia.

 

Cô ở dưới bấm điện thoại: "Trường Ninh, cậu đi đâu rồi?"

 

Đầu bên kia không có hồi âm, trong lòng Lý Nhiễm hơi lo lắng, ngày thường ngoại trừ đi học ra, số lần cô gặp Ôn Trường Ninh cũng không nhiều.

 

Tính cách hai người đều không phải loại dính người, Lý Nhiễm nhàn rỗi sẽ chủ động đi tìm Ôn Trường Ninh, nhưng Ôn Trường Ninh không nhất định có thời gian.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-khong-can-anh-ta-nua/chuong-179.html.]

 

Ôn Trường Ninh thỉnh thoảng cũng sẽ tìm cô, đến nhà cô ở, khi cô vẽ tranh thì Ôn Trường Ninh sẽ lười biếng ngồi trên sofa, nhìn tuyết lớn bên ngoài, gần đây Ôn Trường Ninh thường xuyên trầm mặc như vậy, nhìn bên ngoài không động đậy.

 

Lý Nhiễm có chút lo lắng, hỏi Ôn Trường Ninh nhưng Ôn Trường Ninh không nói.

 

Hiện tại sự lo lắng đó rốt cuộc cũng biết thành sự thật, Ôn Trường Ninh biến mất.

 

Lý Nhiễm tìm Ôn Trường Ninh hồi lâu, cô không biết nhà Ôn Trường Ninh ở đâu, chỉ biết Ôn Trường Ninh cũng đến từ thành phố N như mình, sau đó thì tra được thông tin duy nhất là Ôn Trường Ninh đã về nước.

 

Lý Nhiễm vừa cầu nguyện Ôn Trường Ninh sẽ không xảy ra chuyện gì, vừa nhịn không được lo lắng cho Ôn Trường Ninh. Có lẽ là vì tính cách của Ôn Trường Ninh và Hạ Nam Phương rất giống nhau, nhưng Ôn Trường Ninh chưa bao giờ làm thương tổn đến chuyện của cô, cho nên cô không có cảm giác khó chịu với Ôn Trường Ninh.

 

Qua một tuần, trường học bắt đầu nghỉ đông hai tuần, học sinh lục tục rời khỏi trường, trường học bắt đầu quạnh quẽ.

 

Đại đa số du học sinh Trung Quốc đều lựa chọn về nhà ăn tết.

 

Ngày nghỉ đầu tiên, Lý Nhiễm cầm thư giới thiệu của trường, đi gặp một vị họa sĩ Hoa kiều định cư ở Paris tên là... Chi Âm.

 

Cô đến trước phòng làm việc của Chi Âm, bị cho biết anh ta đã về nước.

 

Cô suy xét cả đêm, quyết định trở về một chuyến.

 

Vì quyết định về nước tương đối gấp gáp cho nên vé bay thẳng đã không còn, cô phải ngồi quá cảnh mấy chuyến mới về đến Trung Quốc.

 

Trước khi về cô nhờ Vu Hiểu Hiểu mua giùm một căn nhà có ba phòng ở, Vu Hiểu Hiểu giúp cô quét tước sạch sẽ rồi trang trí rất nhiều vật dụng và cây cảnh.

 

Tóm lại, trang trí rất có không khí đón năm mới.

 

Khi máy bay đáp xuống thành phố N, cô gọi xe đến nhà Vu Hiểu Hiểu lấy chìa khóa.

 

Đến cửa nhà Vu gia, trong khuôn viên Vu gia đang giăng đèn kết hoa.

 

Lồng đèn màu đỏ cao cao treo ở hai bên cửa lớn, khi cô gõ cửa tiến vào thì Vu gia đang ăn cơm tối.

 

Trong phòng khách thoáng rộng, trên bàn lớn ngồi đầy người. Đại đa số đều là người Lý Nhiễm quen biết, trong đó bao gồm người ngồi bên cạnh Vu Hồng Tiêu... Ôn Trường Ninh.

 

Ôn Trường Ninh mặc áo lông đỏ cao cổ, làm nổi bật lên làn da trắng như tuyết, tóc đen dài xõa trên đôi vai, khi Ôn Trường Ninh nhìn thấy Lý Nhiễm, đôi tay đang cầm đũa lập tức nắm chặt lại, trắng bệch.

 

Vu Hiểu Hiểu nhìn thấy cô, là người đầu tiên nhảy cẩng lên: "A, Nhiễm Nhiễm! Sao cậu lại đến đây?"

 

Lý Nhiễm không được tự nhiên mà cười cười: "Tớ đến lấy chìa khóa."

 

"Đúng ha, hôm qua cậu gọi điện nói tớ rồi mà tớ quên."

 

Mẹ Vu bảo người lấy cho cô một bộ chén đũa, nhưng Lý Nhiễm cười xua tay: "Con cảm ơn dì Vu ạ, con ăn rồi ạ."

 

Ôn Trường Ninh cũng đi theo Vu Hiểu Hiểu đứng lên, nhìn Lý Nhiễm muốn nói lại thôi.

 

Lý Nhiễm nhìn Ôn Trường Ninh cười một chút: "Năm mới vui vẻ." Nói xong cô cầm chìa khóa chuẩn bị ra cửa.

 

Ôn Trường Ninh nhìn nụ cười của cô mà lòng đau đớn, bất chấp trưởng bối ngồi đầy bàn mà chỉ mặc một cái áo trên người đuổi theo cô.

 

Ôn Trường Ninh biết, nếu mình không đuổi theo Lý Nhiễm, thì có thể cô sẽ mãi mãi mất đi người bạn tốt Lý Nhiễm này.

Loading...