Tôi Không Cần Anh Ta Nữa - Chương 160
Cập nhật lúc: 2024-08-30 19:32:22
Lượt xem: 182
Cha Lý khó có được mà trách mắng Lý Nhiễm: "Sao nó lại đến đây? Hai đứa có phải làm lành lại rồi không?"
Lý Nhiễm oan uổng gấp đến độ muốn khóc đến nơi: "Không có, con cũng không biết tại sao hôm nay anh ta lại đến đây."
Cha Lý bán tính bán nghi mà nhìn cô: "Thật không phải là con kêu nó đến?"
Lý Nhiễm lắc đầu: "Từ lúc chia tay đến giờ con không hề liên lạc gì đến Hạ Nam Phương nữa, tuy rằng có gặp vài lần, nhưng chỉ là vô tình..." Nói đến đây cô mới ý thức được không ổn, vội vàng ngậm miệng lại.
"Lúc trước đã gặp rồi sao?" Cha Lý hận sắt không thành thép, Lý Nhiễm thật vất vả mới chia tay với Hạ Nam Phương, không còn quan hệ gì đến Hạ gia nữa, hiện tại lại gặp mặt nữa rồi.
Lúc trước, cô cũng không có nói chuyện bão to một mình bị nhốt ở khách sạn cho cha Lý nghe, còn liên lụy đến Hạ Nam Phương, xem ra bây giờ không nói không được.
Vì thế cô đem chuyện bị nhốt ở khách sạn, sau đó Hạ Nam Phương đi tìm cô một năm một mười mà nói cho cha Lý nghe.
Kết quả cha Lý lại tìm hiểu nguồn gốc hỏi: "Ngày mưa bão to con đến thành phố J làm gì?"
Mắt Lý Nhiễm hơi trốn tránh, thiếu chút nữa hối hận đến mức cắn đầu lưỡi của mình luôn cho rồi, không tình nguyện mà lại nói chuyện sao chép tranh kia cho ông nghe.
Cha Lý trầm mặc một lát: "Nói cách khác, sau chia tay thì hai đứa vẫn luôn liên lạc? Nó còn bất chấp mưa to gió lớn đi đến đó tìm con, còn giúp con giải quyết chuyện sao chép kia?"
Lý Nhiễm gật đầu, nhưng mà sao nghe thấy cách nói của cha Lý là đúng mà ý trong đó nó cứ sai sai thế nào ấy.
Nghe như kiểu sau khi hai người bọn họ chia tay thì vẫn giống như lúc trước, thậm chí còn tiếp xúc nhiều hơn?
Cô thấy mặt mày cha Lý vô cùng không vui: "Ba, ba yên tâm, con thật sự không hề nghĩ đến chuyện quay lại với Hạ Nam Phương, vài chuyện đó... trùng hợp đều là ngoài ý muốn."
Lý Nhiễm không giải thích được thế nào, trong lòng cô không có nửa phần ý tứ gì, thái độ rất kiên quyết, nhưng sự thật là cô và Hạ Nam Phương gặp nhau rất nhiều lần.
Dù sao cha Lý cũng ăn muối nhiều hơn Lý Nhiễm ăn cơm, vừa liếc mắt một cái đã nhìn rõ âm mưu của Hạ Nam Phương: "Ngoài ý muốn? Có chuyện nào mà không phải kế hoạch do một tay của tên nhóc Hạ Nam Phương kia sắp xếp chứ? Cũng chỉ có con ngây thơ xem đó là chuyện trùng hợp."
Lý Nhiễm: "..."
"Tốt lắm Hạ Nam Phương, thật đúng là có dũng có mưu, ngày mưa to bão lớn dám đi tìm con, để con buông bỏ khúc mắc với nó, sau đó còn nhân cơ hội đó mà giúp con giải quyết chuyện sao chép kia, cuối cùng thuận theo tự nhiên nhiều lần tới tìm con. Quan hệ của hai đứa càng lúc càng gần mà con cũng chưa phát hiện."
Lý Nhiễm: "..."
Cha, chừa chút mặt mũi cho con gái cưng của Ngài đi!
Cha Lý phân tích như vậy, Lý Nhiễm cũng coi như là hiểu rõ.
Bản thân mình gần đây hình như không còn bài xích Hạ Nam Phương như xưa nữa, ngay từ đầu cô chỉ đơn giản nghĩ bây giờ Hạ Nam Phương không còn đáng ghét như trước. Hơn nữa, chuyện kết hôn kia cũng coi như là cô khiến anh mất hết thể diện, ở trước mặt mọi người không chừa đường lui cho anh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-khong-can-anh-ta-nua/chuong-160.html.]
Xem như hai bên huề nhau, nào biết Hạ Nam Phương ở sau lưng làm nhiều chuyện như vậy.
"Suy nghĩ cẩn thận rồi?"
Lý Nhiễm gật đầu: "Con hiểu rồi! Ba, con lập tức đuổi anh ta đi."
Nói xong xoay người chuẩn bị ra ngoài, bị cha Lý gọi lại: "Quay lại!"
Lý Nhiễm mở to mắt mê mang mà nhìn ông: "Dạ?"
Cha Lý nghiến răng nghiến lợi, lần đầu tiên ông phát hiện tên nhóc con Hạ Nam Phương này thông minh như vậy.
Anh ngàn dặm xa xôi từ thành phố N đến đây, cho dù là trời có muộn rồi hay đường xa mà đến đều là khách. Huống chi, lúc trước anh lại năm lần bảy lượt mà giúp Lý Nhiễm, việc nào ra việc đó mà nói, đúng là Lý gia phải cảm ơn anh!
Nói như thế, cha Lý lại không thể nào đuổi anh đi được.
"Giữ nó lại ăn một bữa cơm xong rồi đuổi đi."
Lý Nhiễm gật đầu: "Con biết rồi ạ."
Cha Lý tức giận đau đầu, khóa cửa phòng nhốt mình trong phòng, mắt không thấy tâm không phiền.
Sau khi Lý Nhiễm ra ngoài, Hạ Nam Phương đang cầm đũa lựa thức ăn, dáng vẻ như không thể bỏ vào miệng.
Bàn đồ ăn này vốn dĩ bọn họ đã ăn một nửa, còn con người Hạ Nam Phương lại có tính sạch sẽ cực độ, nếu không phải đồ ăn này do Lý Nhiễm làm, chỉ sợ anh liếc cũng sẽ không liếc mắt đến một cái.
Thấy Lý Nhiễm xuống dưới, anh thoáng nhíu c.h.ặ.t c.h.â.n mày, làm ra bộ dáng không muốn ăn.
Trong lòng Lý Nhiễm cười lạnh một tiếng, khoanh tay đứng ở bên cạnh nhìn anh: "Anh đừng giả bộ nữa. Ba tôi đã nói với tôi rồi, đây đều là mưu kế của anh!"
Những chuyện liên tiếp trong khoảng thời gian này, có hơn một nửa là do Phí Huyên tỉ mỉ lập kế hoạch cho anh, ví dụ như lần say rượu đó.
Còn lại đại đa số đều là chân tình thật cảm của Hạ Nam Phương.
Nếu nói tất cả đều là diễn kịch, đó thật là oan uổng cho anh.
Hạ Nam Phương ngồi trên ghế, hơi hơi nghiêng người ngẩng đầu nhìn cô: "Tôi thật sự chưa ăn cơm, rất đói bụng."
Ý tứ rất rõ ràng, bàn đồ ăn này tôi ăn không vô, em cứ nhìn tôi đói c.h.ế.t hoặc là đi làm một chút gì đó cho tôi ăn đi.
Sau khi Khổng Phàn Đông xử lý xong người nọ, sớm đã mang theo người đi ra ngoài ăn cơm, chỉ dư lại một mình Hạ Nam Phương ngồi ở phòng khách, đáng thương vô cùng.
"Bảo Khổng Phàn Đông mang chút đồ ăn cho anh đi."