Tôi Không Cần Anh Ta Nữa - Chương 156
Cập nhật lúc: 2024-08-29 21:16:25
Lượt xem: 175
Ăn cơm chiều xong, Lý Nhiễm đem ghế mây đến trong sân, cắt dưa lê được nước giếng ngâm, mát lạnh giải khát, vỏ mỏng thịt giòn, vừa cắn một ngụm nước sốt đã từ trong thịt quả tràn ra.
Lý Nhiễm nằm ở trên ghế gặm dưa, cha Lý ở trong sân đốt nhang muỗi. Tình cảnh vùng quê yên bình an tĩnh.
Cái nóng của mùa hè được gió đêm thổi mát. Tắm rửa xong, cô ngồi ở cửa sổ sát đất lau lau tóc, đầu tóc ướt tùy ý để sau đầu, rất nhanh đã có vài vệt nước chảy xuống sàn.
Trong nhà không có máy sấy, tóc chỉ có thể để tự nhiên cho khô như vậy, cũng may là có gió, trước khi ngủ cũng có thể khô.
Khi cô nhìn giàn nho ngoài cửa sổ thất thần, bên tai truyền đến âm thanh ong ong. Run run ở trên giường ở trong hoàn cảnh ban đêm như thế này có vẻ đặc biệt rõ ràng.
Cô đi đến bên mép giường, dọc theo mép giường nằm xuống, để tóc xõa bên mép giường tùy ý cho gió thổi khô.
Lấy điện thoại ra, trên màn hình hiện lên ba chữ Hạ Nam Phương.
Lý Nhiễm ấn nút nhận: "Alo?"
Trong điện thoại không có âm thanh, điện thoại như bị vứt ở một cánh đồng hoang vu không một tiếng động, thời gian không ngừng lãng phí.
Đợi khoảng mười giây, Lý Nhiễm chuẩn bị tắt máy.
Sâu kín trong bóng đêm, ở trong phòng ngủ vắng lặng không kịp phòng thủ truyền đến giọng của Hạ Nam Phương, giọng của anh có chút kiềm nén, lại mang theo một loại cảm xúc không biết tên, giống như rượu Vodka ở trong đá, trong lạnh băng lộ ra tình cảm mãnh liệt nào đó.
"Là tôi."
"Biết rồi."
"Vì sao hôm nay em không đến?"
Trán Lý Nhiễm xuất hiện một dấu chấm hỏi: "Hả?" Cô đưa điện thoại lên trước mặt, nhìn thời gian.
Chợt nhớ tới hôm nay là sinh nhật của Hạ Nam Phương, vì nó mà cô cố ý rời khỏi thành phố N trước hai ngày, cho nên cũng đem chuyện này vứt ra sau đầu, không ngờ anh sẽ tự mình gọi điện đến.
Cách điện thoại, cô thật tình thật lòng ân cần chúc mừng một câu: "Sinh nhật vui vẻ!"
Đầu dây bên kia không nói chuyện, cách một hồi lâu mới trả lời: "Thực tế em căn bản không nhớ rõ hôm nay là sinh nhật của tôi đúng không?"
Lý Nhiễm híp mắt, lộ ra thần sắc "đêm hôm khuya khoắt còn muốn kiếm chuyện cái gì": "Đúng."
Cô thừa nhận quá mức bằng phẳng, như có thể nhìn thấy rõ đoạn tình cảm hoàn toàn đã mất đi đối với Hạ Nam Phương. Cũng có lẽ bởi vì cô thừa nhận quá mức thẳng thắng, mới đưa đến sự buồn bực nói không nên lời trong lòng anh.
Đúng vậy, anh rất buồn bực.
Từ buổi sáng hôm nay bắt đầu, anh đã toàn tâm toàn ý mà chờ cô đưa quà đến, chưa bao giờ muốn nhận một món quà nào như thế hoặc chưa bao giờ chờ mong muốn gặp một người đến vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-khong-can-anh-ta-nua/chuong-156.html.]
Tuy trên mặt giả vờ như không có gì, không thèm để ý, nhưng cũng không che dấu được sự mất mát khi anh phát hiện cô căn bản không nhớ kỹ sinh nhật của mình.
Lòng tràn đầy vui mừng của anh như bị ném vào trong hầm băng, kịch liệt hạ nhiệt độ, trong nháy mắt tắt đi, ngọn lửa trong lòng kia như đoàn hành quân lặng lẽ cuối cùng cũng bị dập tắt trước khi đến đích.
Hạ Nam Phương cười khổ một tiếng, cách điện thoại đối phương không nhìn thấy biểu cảm của mình, ngược lại thành áo giáp an toàn nhất cho mình.
"Tôi hẳn nên biết... biết chuyện đó..."
Lý Nhiễm nghĩ thầm, đêm khuya gọi đến đây như vậy, Hạ Nam Phương sao lại không phải hỏi quà sinh nhật cùng với lời chúc của mình cơ chứ.
"Anh còn có chuyện gì không?"
"Không có chuyện gì."
"Vậy tôi cúp đây."
Trước khi cô cúp điện thoại một giây, Hạ Nam Phương hỏi thêm một câu: "Nếu không quên thì em có thể đến không?"
"Tôi ở trấn Xuân Hạ."
Cô xem như cho chính mình một cái lý do không đi, tuy rằng cái lý do này nghe có chút gượng ép, nhưng cô cũng mặc kệ Hạ Nam Phương có tin hay không.
Dù sao cũng là cho anh một lời giải thích.
"Phải không?"
Lý Nhiễm cười hỏi: "Bằng không thì sao? Chẳng lẽ vì một cái sinh nhật còn cố ý trốn tránh anh?" Nói xong, lại kiên nhẫn thêm vài phần: "Tôi đã mua vé xong hết rồi, thật không để ý hôm nay là sinh nhật anh."
Thực tế thì không phải không để ý, chỉ có thể nói là không quan tâm thôi.
Nếu quan tâm, chậm trễ hai ngày xe thì có tính là cái gì đâu.
"Lại nói, sinh nhật mỗi năm của anh đến nhiều người như vậy, náo nhiệt như thế, thiếu một mình tôi cũng không tính là thiếu."
Nếu thiếu một mình cô cũng không tính là thiếu, thì hôm nay anh cũng sẽ không buồn bực suốt cả một ngày.
"Khi nào về?"
"Chắc cuối tuần sau, cuối tuần này tôi tham gia họp lớp."
"Họp lớp?"
Hạ Nam Phương cảm thấy cái danh từ này vừa mới lạ lại xa lạ.