Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Không Cần Anh Ta Nữa - Chương 139

Cập nhật lúc: 2024-08-26 21:17:11
Lượt xem: 189

Không tồi sao?

 

Hạ Nam Phương nhớ đến chuyện sáng nay hỏi: "Cậu có nói xin lỗi không?"

 

Phí Huyên: "Hả? Xin lỗi? Đương nhiên là có."

 

Hạ Nam Phương trầm mặc ngồi đó, ngữ khí có chút suy sụp: "Chưa từng có ai dạy tôi xin lỗi."

 

Kỳ thật cũng không khó hiểu, bởi vì thân thế của Phí Huyên và Hạ Nam Phương cũng không giống nhau.

 

Hạ Nam Phương là cháu trai đích tôn duy nhất của Hạ gia, vừa sinh ra đã là người thừa kế duy nhất của Hạ gia, tuy từ nhỏ ông nội Hạ nghiêm khắc với anh, nhưng cũng không hề giảm sự cưng chiều anh.

 

Mà xuất thân của Phí Huyên không có được sự yêu thương tận trời như Hạ Nam Phương như thế, nhìn vào trình tự người kế thừa Phí gia thì vô luận như thế nào đều cũng không đến phiên anh ta đến đảm đương. Nhưng cuối cùng không có khả năng biến thành có khả năng, gian khổ trong đó chỉ sợ không phải như loại người cả đời "huyết thống cao quý" như Hạ Nam Phương có thể hiểu.

 

Nụ cười tùy ý bên miệng của Phí Huyên trở nên cười châm chọc: "Có lẽ Lý Nhiễm chính là người mà ông trời phái đến trị cậu. Trị cậu không ai bì nổi, trị cậu sinh ra cao quý."

 

Hạ Nam Phương nghe nhưng không nói chuyện, đột nhiên cười khẽ một chút: "Thật ra tôi rất tình nguyện... đáng tiếc hiện tại cô ấy trị cũng không muốn trị nữa."

 

Câu này nói phá lệ đáng thương, người rất khó nhận ra được sự sai lầm của mình, đặc biệt là loại người Hạ Nam Phương này, anh có thể sửa đúng một sai lầm quyết sách trong thương nghiệp rất nhanh, cũng có thể nghe theo ý kiến của người khác đưa ra.

 

Nhưng có một số thứ hòa tan vào trong xương cốt của anh, nếu thay đổi, vậy không phải là Hạ Nam Phương nữa.

 

"Nói đến cùng, cậu vẫn không muốn vì Lý Nhiễm mà thay đổi bản thân."

 

Hạ Nam Phương khẽ thở dài một tiếng: "Cho dù tôi có đồng ý, cũng phải có cơ hội đó mới được."

 

Phí Huyên đã nhìn quen anh coi khinh kiêu ngạo đối với mọi thứ, ngữ khí này của anh là lần đầu tiên nghe thấy: "Chuyện gì mà có liên quan đến lời xin lỗi?"

 

Ngực Hạ Nam Phương có chút đau: "Cô ấy bảo tôi phải xin lỗi."

 

Phí Huyên nghe thấy sự hiếm lạ: "Vậy cậu xin lỗi?"

 

Hạ Nam Phương lắc đầu: "Không có."

 

Phí Huyên hận sắt không thành thép: "Thật đúng là uổng công tôi dạy cậu những thứ đó. Cậu là người đàn ông, cô ấy là người con gái mà cậu yêu thương, đàn ông xin lỗi cô gái của mình thì có gì gọi là mất mặt hả?"

 

Trong lòng Hạ Nam Phương có một cảm xúc kỳ lạ chậm rãi bốc lên: "Đó gọi là gì?"

 

Khóe môi Phí Huyên nhẹ cong, dùng một loại ngữ khí của người từng trải: "Cầu hòa."

 

Trong lòng Hạ Nam Phương bị những lời đó vây quanh kín mít, nhớ đến lần trước mình cầu hòa với cô bị cô chế nhạo và cự tuyệt, bởi vì anh không xin lỗi cô, cho nên cô không muốn làm lành?

 

Lý Nhiễm hiếm khi nhận được điện thoại của Hạ Nam Phương, cô liếc mắt một cái, lấy túi xách, không nhanh không chậm mà bắt máy.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-khong-can-anh-ta-nua/chuong-139.html.]

"Alo?"

 

Hạ Nam Phương ngồi trong văn phòng, trong lòng vẫn luôn suy nghĩ lời nói lúc sáng của cô.

 

Đầu óc bị cô chiếm cứ cả ngày, cuối cùng nhịn không được mà gọi điện thoại cho cô: "Tôi tặng một bộ chén mới cho em."

 

"Tôi thấy rồi, cảm ơn anh."

 

Hạ Nam Phương bắt đầu im lặng, thời gian trong điện thoại từng chút từng chút bị kéo thật sự dài.

 

"Anh còn có chuyện gì không?"

 

Trong lòng Hạ Nam Phương bị nghẹn câu nói kia, ở bên miệng quấn quanh vài vòng, Lý Nhiễm không nghe thấy bên kia có âm thanh nào nữa nên chuẩn bị cúp máy.

 

Đúng lúc này đại sảnh của sân bay truyền đến tiếng an ninh, Hạ Nam Phương nhạy bén mà nghe thấy, ngay sau đó ngón tay không tự giác được mà chặt thêm vài phần.

 

"Em ở đâu?"

 

Lý Nhiễm tự nhiên nói: "Sân bay."

 

Sân bay? Hạ Nam Phương biết cô muốn đi du học, lập tức cất cao âm lượng: "Em phải đi?"

 

"Hả?"

 

Nghe Hạ Nam Phương tự nhiên cất cao âm lượng, Lý Nhiễm nghĩ đến gì đó: "Không phải ra nước ngoài, là đi thành phố J."

 

Trái tim của Hạ Nam Phương bỗng dưng ngừng đập, lại nặng nề mà đập bình thường trở lại.

 

Giọng của anh tuy không có khẩn trương như vừa rồi, nhưng vẫn run như cũ: "Đi thành phố J làm gì?"

 

Chuyện này nói ra thì rất dài, Lý Nhiễm cũng không định bẩm báo với anh: "Tôi cúp máy trước đây, phải check in rồi."

 

Câu nói "thật xin lỗi" quanh quẩn trong miệng vô số lần kia cuối cùng không có nói ra, Hạ Nam Phương trầm mặc nhìn điện thoại, trong lòng tự nhiên sinh ra cảm giác khác thường lại không vứt đi được, câu xin lỗi này anh phải nói trước mặt cô.

 

"Đặt vé máy bay đến thành phố J ngay lập tức, càng nhanh càng tốt."

 

Sau khi rời khỏi văn phòng, Vương Ổn nhìn lịch trình buồn bực: "Gần đây Boss không có lịch trình đến thành phố J, hơn nữa đêm nay còn có một buổi tiệc quan trọng cần phải tham gia nữa."

 

Khổng Phàn Đông ho nhẹ một tiếng, ngăn lại lời nói phía sau của anh ta: "Lập tức sắp xếp đi."

 

Vương Ổn lo lắng sốt ruột: "Nhưng đêm nay thành phố J bị bão to đổ bộ."

 

Khổng Phàn Đông nhìn thời tiết: "Cậu mua vé máy bay và chuẩn bị xe đi, nếu hủy chuyến bay thì ngồi xe đi."

 

Vương Ổn còn như muốn nói, Khổng Phàn Đông đã nói trước: "Đừng hỏi nhiều như vậy, một chuyến này lão đại nhất định phải đi."

Loading...