Tôi Không Cần Anh Ta Nữa - Chương 135
Cập nhật lúc: 2024-08-25 22:07:21
Lượt xem: 232
Phí Huyên vừa đỡ anh vừa gọi xe: "Gọi ngay gọi ngay."
Hỏi nơi ở hiện tại của Lý Nhiễm cũng không khó, Phí Huyên gọi xe, rất nhanh đã đưa Hạ Nam Phương đến dưới lầu nhà Lý Nhiễm.
Sau đó anh ta gọi điện thoại.
Lý Nhiễm mới từ công ty về không bao lâu, tắm rửa xong còn chưa kịp sấy tóc, đã nhận được một cuộc điện thoại xa lạ.
Sau khi bắt máy, nghe được đầu dây bên kia là giọng của Phí Huyên.
"Lý Nhiễm, Hạ Nam Phương uống nhiều quá, ở dưới lầu nhà cô."
Cô vừa lau tóc vừa nghe điện thoại, đổi điện thoại qua tay bên kia, không xác định hỏi: "Vì sao anh ta lại ở dưới lầu nhà tôi?"
Phí Huyên tỏ vẻ vô tội: "Không biết, tôi hỏi cậu ta đưa cậu ta đến đâu, kết quả cậu ta báo địa chỉ nhà cô."
Dáng vẻ ném nồi này của anh ta cực kỳ giống dáng vẻ hố cô buổi tối ngày hôm nay, Lý Nhiễm tin anh ta mới có quỷ: "Anh đưa anh ta về Hạ gia đi."
Phí Huyên ra vẻ không thể nào làm được: "Khó mà làm được."
Lý Nhiễm: "Vì sao? Các anh không phải là bạn ư?"
Phí Huyên lười biếng nói: "Phí đưa về."
Lý Nhiễm: "..."
"Người tôi sẽ thả ở dưới dưới lầu, cô muốn lãnh thì lãnh, không lãnh thì cho cậu ta ở dưới lầu ngốc một đêm, ngày mai tỉnh rượu sẽ tự nhiên tìm đường về nhà."
Lý Nhiễm: "Anh đưa anh ta..."
Chữ "về" còn chưa nói xong, điện thoại đã bị cúp máy.
Người đàn ông Phí Huyên này, Lý Nhiễm lần đầu giao tiếp, đương nhiên có loại thấy không rõ thứ được giấu dưới nụ cười của anh ta, có rắp tâm gì.
Hạ Nam Phương rất nghiêm túc mà nhìn Phí Huyên gọi điện thoại: "Lý Nhiễm đâu?"
Phí Huyên chỉ chỉ trên lầu: "Phía trên đó?"
Hạ Nam Phương nhìn theo anh ta: "Làm sao?"
Phí Huyên lấy điện thoại của anh ta: "Điện thoại của cậu tôi sẽ giữ giùm cậu trước, chờ lát nữa tỉnh lại có lẽ gặp phải phiền phức. Anh em giúp cậu chỉ có thể giúp đến đây, dư lại dựa vào chính cậu!"
Hạ Nam Phương còn đang nhìn căn phòng còn sáng đèn kia, không thuận theo không buông tha hỏi: "Ở đâu là Lý Nhiễm."
Phí Huyên tùy tay chỉ một phương hướng: "Cái kia. Lát nữa cô ấy sẽ xuống đón cậu."
Chỉ thấy Hạ Nam Phương nghiêm túc mà nhìn chằm chằm căn phòng kia, mắt cũng không thèm chớp.
____
Khi Lý Nhiễm xuống lầu, đã thấy Hạ Nam Phương dùng một loại tư thế kỳ quái ngộ nghĩnh, nhìn trên lầu.
Anh quy quy củ củ mà ngồi ở trên ghế đá khu chung cư, áo vest không biết ném đi đâu rồi, áo sơmi trắng nhăn dúm nửa bỏ ra ngoài nửa bỏ vào quần, đôi tay đặt trên đùi, hơi ngẩng đầu, mái tóc được vuốt keo có vài cọng rũ xuống trán.
Dáng vẻ của anh khắc sâu lại chuyên chú, tựa như đang chờ mong cái gì đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-khong-can-anh-ta-nua/chuong-135.html.]
....giống như con ch.ó nhỏ bị lạc chờ chủ tìm về ở ven đường vậy.
Lý Nhiễm xa xa đã thấy một màn như vậy, ở trong lòng phỉ nhổ mình: Lý Nhiễm sợ là mày điên rồi, vậy mà cảm thấy Hạ Nam Phương đáng thương?
Cô vừa mới xuất hiện, Hạ Nam Phương đã nhìn thấy cô.
Anh ngồi trên ghế đá dài, bàn tay nhẹ nhàng xoa xoa đầu gối, sau đó gọi một tiếng: "Lý Nhiễm."
Trong lòng Lý Nhiễm bỗng dưng nhảy dựng, dừng bước, không đi lên trước.
Thấy cô bất động, Hạ Nam Phương đứng lên, lảo đảo nghiêng ngã muốn dựa vào cô.
"Anh đừng đến đây!"
Hạ Nam Phương ngoan ngoãn dừng bước, sau đó lui hai bước về sau, lại lần nữa ngồi xuống ghế đá.
"Ai đưa anh đến?"
Hạ Nam Phương cố gắng nhớ lại: "Phí Huyên."
"Người khác đâu?"
Hạ Nam Phương lắc đầu, nhìn về phía vị trí cửa chung cư: "Đi rồi."
Lý Nhiễm ngay sau đó gọi điện thoại cho Phí Huyên, lại bị tắt máy.
Tức giận mắng Hạ Nam Phương: "Cá mè một lứa!"
Hạ Nam Phương nhấp môi, có chuyện lạ gật gật đầu.
Cô muốn gọi điện cho Khổng Phàn Đông, chợt nhớ đến mình đã cho số của tất cả những người liên quan đến Hạ gia vào danh sách đen rồi, thế nên gần đây có chuyện gì thì Khổng Phàn Đông đều tự thân đến tìm cô.
"Đưa điện thoại của anh cho tôi."
Hạ Nam Phương lắc đầu: "Không có."
Lý Nhiễm không tin, tiến lên hai bước: "Lục túi quần xem."
Hạ Nam Phương móc túi quần ra cho cô xem, Lý Nhiễm không tin anh ra cửa không đem điện thoại, vì thế đi đến, tự mình ra tay sờ soạng.
Hạ Nam Phương say khướt đứng đó, khi Lý Nhiễm đến gần kiểm tra túi quần anh, anh dựa thẳng vào người cô, giọng nói khàn khàn mà lại lả lướt: "Thật sự không có, anh không có lừa em."
Lý Nhiễm sờ soạng nửa ngày, quả thực không nhìn thấy điện thoại.
Hạ Nam Phương thấy cô thu về tay không, đắc ý mà cười cười: "Anh đã nói không có rồi mà!"
Lý Nhiễm: "..."
Nửa đêm hôm khuya khắc, thả quỷ say rượu ở bên ngoài dễ dàng gây phiền cho người dân, Lý Nhiễm chỉnh quần áo lại cho anh, hơi có chút phiền lòng: "Đứng yên."
Hạ Nam Phương vốn là dựa vào cô, nghe vậy lập tức đứng thẳng tắp.
Lý Nhiễm: "..."
Ngày thường cũng không gặp anh nghe lời như vậy.
Dẫn người về nhà, Hạ Nam Phương vừa vào cửa đã treo ở trên người Lý Nhiễm, anh nhắm mắt, thở ra mùi rượu nhàn nhạt: "Cuối cùng cũng về đến nhà."