Tôi Không Cần Anh Ta Nữa - Chương 12
Cập nhật lúc: 2024-07-29 21:36:33
Lượt xem: 1,007
Trở lại căn phòng nhỏ, ngay khi vừa mở cửa Lý Nhiễm đã đá văng đôi giày cao gót sang một bên, nằm dài trên ghế sofa có chút thông suốt mọi chuyện.
Sau khi tiếp xúc với người của Hạ gia, tâm trạng của Lý Nhiễm cũng không quá cao hứng, tuy rằng ở dưới đáy lòng luôn nói rõ ràng với bản thân rằng chỉ cần tự bản thân mình hạ quyết tâm rời đi là đủ rồi, mọi chuyện còn lại thì để thời gian chứng minh.
Nằm yên lặng suy nghĩ, nói trong lòng không đau buồn là giả, trong lòng cô vẫn còn quanh quẩn lời nói của Vương Ổn.
"Tôi sẽ trở về nói với Hạ tiên sinh, sẽ tăng tiền tiêu vặt lên cho Ngài."
Đầu tiên Lý Nhiễm cười nhạo một tiếng, rồi đau khổ vùi mặt vào gối.
Một lát sau, truyền đến âm thanh nức nở, rốt cuộc là vì cái gì bắt đầu mà cô loại tình cảm của cô đối với Hạ Nam Phương hèn mọn đến mức này.
Ai ai cũng đều có thể cười nhạo.
Thích một người cũng không sai, nếu người được thích không đáp lại thì ở trong mắt người khác, trước tấm lòng của người kia liền biến thành đối tượng có thể chế nhạo.
Người nào có tình cảm trước người đó sẽ phải chịu nhiều cảm xúc tiêu cực nhiều hơn.
Có lẽ là vì Hạ Nam Phương quá mức hoàn hảo, cuối cùng người sai tự nhiên sẽ biến thành Lý Nhiễm. Thế nên sau này bất luận là Lý Nhiễm làm cái gì đi nữa cũng biến thành có âm mưu, có tâm kế.
Cô dọn ra khỏi Hạ gia, tự bản thân mình tự lập, nhưng trong mắt những người đó, cô chỉ là đang dùng "Hoa Chiêu" để muốn bức hôn, hoặc là muốn tăng tiền tiêu vặt.
Cô cọ cọ gối ôm trong tay, nghẹn ngào, nhỏ giọng nói cho bản thân mình nghe: "Lý Nhiễm, mày nhất định phải chống đỡ."
"Không được quay đầu lại."
Mặc dù tâm trạng không tốt nhưng cũng không tự làm mình sa ngã, nằm trông chốc lát lại đứng dậy kiếm đồ lấp đầy cái bụng trống rỗng.
Di động vang lên hai tiếng, là Vu Hiểu Hiểu nhắn tin cho cô.
"Cậu đón xem vừa rồi ai gọi điện cho tớ?"
Lý Nhiễm nhắn trả lời chỉ có một chữ: "Ai?"
Vu Hiểu Hiểu gửi lại một cái [mặt cười gian]: "Đại quản gia nhà các cậu!"
Mạnh Trung? Không phải mấy ngày trước ông ta mới vừa bị mắng cong đ.í.t chạy đi sao?
Lý Nhiễm nhanh chóng gọi điện lại cho cô bạn thân.
"Đến tìm tớ?"
"Đương nhiên."
"Tìm tớ có chuyện gì?"
Vu Hiểu Hiểu cũng không có trả lời: "Cậu không biết cái ông quản gia đó gọi điện cho tớ nói chuyện có bao nhiêu khách khí đâu, tất cung tất kính!"
"Hôm nay nhé, đổi giọng gọi tớ là tiểu thư nữa cơ, bảo tớ đưa số điện thoại mới của cậu cho ông ta."
Lý Nhiễm tay vừa cầm điện thoại vừa khảy khảy mì trong bát. "Cậu nói rồi?"
Vu Hiểu Hiểu vừa nghe xong câu đó liền mất hứng. "Chị em tình thâm là cái loại người đó sao?"
Lý Nhiễm nhẹ nhàng thở ra. "Coi như cậu còn đủ nghĩa khí!"
"Chẳng qua là tớ có nói cho ông ta một dãy số rồi!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-khong-can-anh-ta-nua/chuong-12.html.]
"Số nào đó?"
"Số của bệnh viện tâm thần, tớ bảo ông ta dẫn toàn bộ người của Hạ gia đi khám lại đầu óc xem sao. Ha ha ha, xém chút nữa đã làm cho ông già kia tức đến hôn mê!"
Lý Nhiễm cười ra tiếng, giọng nói nhẹ nhàng: "Bọn người của Hạ gia đó chẳng bao giờ cảm thấy mình sai, thậm chí còn cho rằng trái đất này chuyển động xung quanh họ nữa."
Vu Hiểu Hiểu ở bên kia dừng lại hai giây, từ từ hỏi: "Đừng nói dễ nghe như vậy, nếu hiện tại Hạ Nam Phương tự mình đến tìm cậu thì sao?"
Lý Nhiễm thở dài: "Anh ta sẽ không!"
Vừa nói lại nghĩ đến chuyện lúc trước.
Lý Nhiễm than thở: "Ở với anh ta tám năm, trước nay đều là tớ ở bên cạnh anh ta, chưa từng rời nửa bước, anh ta càng không có khả năng chủ động đi tìm tớ."
Vu Hiểu Hiểu hít hà một hơi: "Trình độ này của cậu, cần được ghi kỉ lục Guiness Thế Giới!"
"Tớ cũng cảm thấy bản thân thật lợi hại, lại có thể yêu một người lạnh như khối băng như thế tám năm trời."
Vu Hiểu Hiểu an ủi cô: "Biển khổ vô biên, quay đầu là bờ."
Lý Nhiễm "... Tớ cũng không có xuất gia."
"Cậu yên tâm đi, chờ khi anh ấy quay về, tớ sẽ nói rõ ràng mọi chuyện."
Vu Hiểu Hiểu không nghe rõ giọng nói của Lý Nhiễm thấp xuống, ở đầu dây bên kia xúi giục nói: "Nếu cậu muốn "Hối cải đề làm người mới, một lần nữa làm người" không bằng chúng mình đi tìm điểm kích thích đi..."
"Cái gì kích thích?"
"Hồng Công Quán, vũ trường người lớn Hồng Công Quán, đặc biệt kích thích!"
Bar Hồng Công Quán thực tế chính là hộp đêm, Vu Hiểu Hiểu là một cô bé chưa hiểu qua chuyện đời, nên lúc nào cũng cười hề hề nói vũ trường người lớn.
Lý Nhiễm không chút khách khí vạch trần cô nàng: "Thôi đi, náo đến độ người kia của nhà cậu đến... anh của cậu cho phép cậu đến bar nửa đêm không về nhà?"
Vu Hiểu Hiểu là loại người có tính gian kế thì nhiều nhưng lại không có gan làm.
"Cậu nha... chỉ là cảm thấy có chút áp lực nên mới đến đó để thả lỏng một chút.
Lý Nhiễm lười vạch trần cô nàng: "Tự cậu muốn đi thì đi, cần gì phải mang tớ theo cùng."
Cuối cùng, Vu Hiểu Hiểu ra chiêu sát thủ: "Cậu có biết chủ đề của quán bar lần này là gì không?"
"Chủ đề gì?"
Vu Hiểu Hiểu nhỏ giọng: "Màu hoa văn nhân thể! Nghe nói chủ đề là Hy Lạp Cổ thần thoại nha!"
Nói đến Hy Lạp Cổ thần thoại, rất nhiều người đều nghĩ rằng nó trong sáng, mỹ lệ. Nhưng thật chất Hy Lạp Cổ thần thoại tràn ngập m.á.u me và bạo lực, có cả quan hệ loạn luân.
Đối với những người học mỹ thuật như các cô mà nói, không có thứ gì so với màu hoa văn nhân thể của Hy Lạp Cổ thần thoại, càng có cảm giác thần bí nghệ thuật.
"Có đi hay không?"
Lý Nhiễm do dự hai giây: "Đi!!"
____
Hồng Công Quán và nhà Lý Nhiễm cách nhau khá xa, Vu Hiểu Hiểu lái xe đến đón cô, cũng đã hơn 10 giờ tối.