Tôi Không Cần Anh Ta Nữa - Chương 108
Cập nhật lúc: 2024-08-20 14:17:08
Lượt xem: 223
Ngày đó Lý Nhiễm rời đi, Hạ phu nhân đi mở tủ sắt ra. Lúc ấy Hứa Minh Nguyệt cũng ở Hạ gia, khi mở tủ ra bà ta bảo cô ta chọn vài món cô ta thích. Tuy Hứa Minh Nguyệt là con gái rượu của Hứa gia. Nhưng Hứa gia cũng không có dư tiền nhiều như vậy, cho cô ta mấy trăm mấy ngàn vạn mà xa xỉ, Hứa Minh Nguyệt vui sướng lên mây cầm đi vài món trang sức.
Không nhiều lắm, Lý Nhiễm tính một chút đại khái cũng là năm sáu trăm vạn.
Tội trộm cắp, có thể phán tù mười năm trở lên.
Thấy bọn họ không nói lời nào, Lý Nhiễm nói: "Sao vậy? Dám trộm không dám thừa nhận?"
Cái từ "trộm" quá mức chói tai, Hạ phu nhân lên tiếng: "Mày ăn nói thế nào vậy, có giáo dưỡng hay không!"
Lý Nhiễm cười lạnh: "Giáo dưỡng của tôi không thể so với hai vị, trộm lấy đồ của người khác, còn dám trắng trợn táo bạo lấy ra khoe."
Trên mặt Hạ phu nhân hết xanh lại trắng. Tuy bà ta lấy đồ của Lý Nhiễm là sai trước, nhưng bà ta cũng không có ý muốn hối cải.
"Hạ gia lớn như thế, người giúp việc thì nhiều. Có lẽ là người khác trộm lấy, mày về nhà tìm lại thử xem."
Lý Nhiễm nghĩ thầm hai người này thật đúng là lợi hại, chắc cũng không có kẻ ăn trộm kiêu ngạo nào như hai người này.
Hạ phu nhân chắc chắn Lý Nhiễm không dám làm ầm ĩ, hơn nữa đồ tương tự nhiều như thế, sao Lý Nhiễm có thể khẳng định thứ bọn họ lấy đi chính là từ tủ sắt của cô.
"Có phải bà cảm thấy tôi không dám làm lớn chuyện hay không?" Lý Nhiễm vừa nói vừa bấm điện thoại: "Thử xem?"
Hứa Minh Nguyệt thấy cô gọi điện thoại, bắt đầu sợ hãi: "Cô làm gì?"
"Báo cảnh sát."
Hứa Minh Nguyệt còn nhỏ tuổi, cho dù có chút kiêu căng ngạo mạn nhưng vừa nghe nói đến báo cảnh sát đã sợ hãi, cô ta cách Lý Nhiễm không xa, dáng vẻ ngày thường yếu đuối mềm mại đột nhiên xông đến Lý Nhiễm, hất bay điện thoại trong tay cô.
"Cô không được báo cảnh sát."
Lý Nhiễm bị cô ta đ.â.m lui về sau một bước, bị đ.â.m đến cái kệ để chậu hoa bên cạnh, chậu hoa trên kệ rơi xuống đất, âm thanh thanh thúy vang dội, truyền khắp toàn bộ khu viên của Hứa gia.
Hạ Nam Phương đang ở thư phòng trên lầu, đang nói chuyện hợp đồng cuối năm sau.
Hạ Nam Phương hỏi người phía sau: "Chuyện gì?"
Vương Ổn lập tức đứng dậy: "Tôi đi ra ngoài nhìn xem."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-khong-can-anh-ta-nua/chuong-108.html.]
Lý Nhiễm bị Hứa Minh Nguyệt xông lên, eo bị đ.â.m đến góc bàn, eo phát đau không đứng dậy nổi. Cong người, chống đỡ bàn bên cạnh chậm rãi ngồi xổm xuống. Hạ phu nhân ổn định tâm trạng, ý bảo Hứa Minh Nguyệt nhặt di động lên, điện thoại không có kết nối.
Cô ta trợn to mắt nhìn Hạ phu nhân: "Sao... Làm sao bây giờ?"
Trong lòng Hạ phu nhân vừa gấp vừa sợ, nhìn bình hoa bị vỡ nát trên mặt đất, lập tức nói: "Con cũng mau nằm xuống."
Nói xong, Hứa Minh Nguyệt mảnh mai hôn mê bất tỉnh.
Hạ phu nhân ra ngoài gấp giọng nói với người bên ngoài: "Mau gọi 120, Minh Nguyệt té xỉu."
Nghe thấy Hứa Minh Nguyệt té xỉu, Hứa Minh Lãng là người đầu tiên vọt vào.
Anh ta luôn luôn che chở Hứa Minh Nguyệt trong lòng, bây giờ gấp đỏ mắt: "Sao lại thế này? Ai làm!?"
Đôi mắt Hạ phu nhân đỏ hồng nhìn Hứa Minh Lãng: "Minh Lãng... dì thay Lý Nhiễm xin lỗi con. Lý Nhiễm... không phải nó cố ý." Xong bà ta đi về phía bên cạnh, lộ ra một khoảng cách giữa Hứa Minh Lãng và Lý Nhiễm.
Đau đớn trên eo của Lý Nhiễm đã đỡ được một chút, chống đỡ kệ hoa bên cạnh đứng lên.
Hứa Minh Lãng âm u nhìn chằm chằm Lý Nhiễm, gằn từng câu từng chữ hỏi: "Mày làm?"
Trong lòng Lý Nhiễm có dự cảm không tốt: "Không phải tôi."
Chỉ thấy giây tiếp theo, Hứa Minh Lãng còn đứng ở một mét xa, đi nhanh tiến lên.
Đang muốn giơ tay, bị người ta cản lại.
Vương Ổn vừa mới xuống đã thấy một màn như vậy, tim sợ tới mức thiếu chút nữa đã nhảy ra khỏi lồng ngực. May mắn kịp thời cản lại được.
"Hứa tiên sinh, Lý tiểu thư là vị hôn thê của Hạ tiên sinh, xin cậu tôn trọng!"
Hứa Minh Lãng cười nhạo một tiếng: "Ha, vị hôn thê? Chỉ là một con gà rừng mà thôi, nếu không có Hạ lão gia, xem có ai muốn hốt cô ta."
Hứa Minh Lãng không âm không dương mà nói một câu: "Rời khỏi Hạ gia, ai còn có thể che chở mày."
"Tôi che chở cô ấy."
Hạ Nam Phương tức giận đứng ở cách đó không xa, bên cạnh còn có Hứa Văn Bân.
Anh vừa mới xuống đã nghe Hứa Minh Lãng nói những lời này, sắc mặt âm u dọa người.