Tôi Không Cần Anh Ta Nữa - Chương 101
Cập nhật lúc: 2024-08-19 19:17:33
Lượt xem: 304
Lý Nhiễm buông túi, đi rửa tay, sau đó cầm khăn lông ướt đi qua.
Bàn tay dính hơi ẩm mới vừa tiếp xúc đến làn da đã cảm nhận được sự nóng rực, phần lưng của anh hơi hơi phiếm hồng, đúng là sốt phát ban.
Cho dù ở khuôn mặt anh tuấn bị phát ban kia, cũng thật sự không dấu được vẻ đẹp trai.
Thời gian như là bị dừng lại, cô chỉ lo cho chà lau cho anh, hai người ai cũng không nói chuyện.
So sánh với trước kia, khoảng thời gian này là lần ở chung hài hòa nhất của hai người.
Động tác của Lý Nhiễm rất cẩn thận, từ phía sau lưng vẫn luôn lau đến trước n.g.ự.c anh, sau đó dừng tay lại.
Hạ Nam Phương ngồi ở mép giường, khi bắt đầu lau ở phía sau lưng, cô có thể ngồi lên giường lau phía sau lưng cho anh, dù sao không gian trên giường bệnh rất lớn, nhưng bây giờ cần phải lau đến phía trước.
Tư thế tương đối quái dị, phải ngồi xổm phía trước... Người đàn ông này có phải cố ý hay không?
Cô ném khăn lông ở trong tay cho anh, cả giận nói: "Ở phía trước tự mình lau đi."
Nói xong, lại khoanh tay đứng ở một bên.
Hạ Nam Phương không thể hiểu bị cho ăn một khăn, cau mày, đầy mặt vô tội.
"Phía sau với không tới thì thôi, phía trước anh cũng không cần với tay."
Hạ Nam Phương thấy cô không có ý muốn lên giúp đỡ chút nào, vì thế cầm lấy khăn lông trong tay, cúi đầu lau mình.
So sánh với động tác vừa rồi của Lý Nhiễm dịu dàng tinh tế, động tác của anh... quả thực thô lỗ như đang đối đãi với một tấm giẻ lau.
Không thèm để ý lực đạo một chút nào, vết ban đỏ trên người vốn đã phiếm hồng, bị anh như không muốn sống chà lau một hồi, càng trở nên nổi mẩn đỏ hơn.
Lý Nhiễm: "..."
Cô biết Hạ Nam Phương là cố ý, không động đậy như cũ: "Nếu anh cứ lau như vậy, đừng nói hạ nhiệt độ, chờ lát nữa sẽ bị cọ xát thành sinh nhiệt!"
Hạ Nam Phương giống như có thù oán với thân thể của mình vậy, Lý Nhiễm ở một bên huyệt Thái Dương thẳng nhảy.
Có lẽ là phát hiện khổ nhục kế vô dụng, sau đó ngữ khí của Hạ Nam Phương hơi yếu: "Không có sức lực. Em giúp tôi đi."
Lý Nhiễm nhìn anh trợn mắt nói dối, trong lòng cười lạnh.
Không sức lực? Làn da kia đều bị anh tàn phá hết rồi.
Mặc kệ là thật là giả, Lý Nhiễm đều không muốn thỏa hiệp: "Trợ lý của anh khi nào mới đến?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-khong-can-anh-ta-nua/chuong-101.html.]
Hạ Nam Phương nhìn về phía ngoài cửa sổ, như là giận dỗi: "Không biết, hiện tại em có thể đi."
Lý Nhiễm mặc kệ tính tình chợt cao chợt thấp của anh, cầm lấy khăn lông bên cạnh: "Tôi lau xong, anh phải gọi trợ lý đến."
Hạ Nam Phương không nói chuyện, nhưng vẫn cầm lấy di động, gọi Vương Ổn đi lên.
Xem đi, bên ngoài không có ai là do anh giở trò quỷ!
Chỉ huy anh đứng ở một bên, Lý Nhiễm một lần nữa đi giặt sạch khăn lông, khi đi tới, Hạ Nam Phương cúi đầu nhìn cô.
Hai người bọn họ giống như đã rất lâu rồi không có dựa gần như vậy, có một lần cãi nhau vào ban đêm, một mình Lý Nhiễm ngủ ở sofa bên ngoài, từ đó đến giờ anh vẫn chưa được ôm cô.
Lý Nhiễm cẩn thận mà chà lau trên người anh, hoàn toàn không biết hiện tại trong đầu Hạ Nam Phương suy nghĩ cái gì.
Người đàn ông nhìn Lý Nhiễm, nghe như là trưng cầu ý kiến, thực tế vẫn là hạ mệnh lệnh: "Chúng ta làm lành đi."
Lý Nhiễm dừng tay lại, ngửa đầu, nhìn về người đàn ông trước mặt bị cưng chiều không biết trời cao đất dày này, từ trong lòng trào ra một tia châm chọc.
Lý Nhiễm ném khăn lông xuống đất, cô nhìn thẳng mắt Hạ Nam Phương, khóe miệng cong lên cười lạnh hỏi: "Hạ Nam Phương, anh có phải cảm thấy tính tình vô cớ làm loạn của tôi, anh hơi chút dỗ dành là tôi vội vàng quay lại? Có phải cảm thấy hôm nay tôi đến thăm anh, xong rồi liếc mắt một cái là mềm lòng? Ở cạnh anh trong bệnh viện thì trong lòng còn thích anh, thậm chí phí thời gian ở đây chăm sóc anh, đều là không biết xấu hổ dính anh ư?"
Hạ Nam Phương cúi đầu nhìn cô, cặp mắt kia có một tia hoang mang.
Anh không hiểu tại sao Lý Nhiễm tự giễu như vậy.
Trong lòng anh không nghĩ nhiều như thế, chỉ là đơn thuần là muốn làm lành lại, không muốn giận dỗi nữa, cũng không muốn Lý Nhiễm cứ ở bên ngoài.
"Tôi không phải có ý này."
Lý Nhiễm khẽ cười một tiếng: "Vậy trong lòng anh có lẽ đang khinh thường tôi, tôi và anh đều đã đến mức này anh còn cảm thấy còn sẽ làm lành được sao!"
Hạ Nam Phương: "Mức nào?"
Trước kia Lý Nhiễm cảm thấy Hạ Nam Phương là bầu trời anh minh, cái gì anh cũng biết, cái gì cũng có thể giải quyết.
Mà hiện tại, lại cảm thấy anh ngốc giống kẻ ngốc: "Anh hỏi tôi? Tự anh không có mắt nhìn sao? Sao không tự nhìn đi!"
"Em nói rõ ràng đi."
Lý Nhiễm cong cong môi cười còn khó coi hơn cả khóc, cảm giác vô lực sâu sắc.
Người đàn ông này có bao nhiêu tự phụ, mới có thể cho rằng chia tay anh thì không có một chút nguyên nhân nào.
"Thôi." Cô lắc đầu: "Anh coi như là tôi sai đi, là tôi muốn chia tay."