Tôi Được Trùm Cuối Truyện Quái Dị Nuôi Lớn - Chương 17: Cô bé bị trộm đi rồi
Cập nhật lúc: 2025-11-19 12:33:30
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/20nkTvEAMM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đội trinh sát căn cứ Thiên Đông phái tiến sâu vùng đầm lầy nguy hiểm đó. May mắn là họ thấy quá nhiều Thuỷ Quỷ cấp cao, cũng thấy dấu vết phá hoại quy mô lớn. Tuy nhiên điều dự đoán là họ tìm thấy bóng dáng của đứa trẻ, ngay cả một mảnh tã lót cũng thấy.
Rất nhanh họ tiến sâu nhà tù đầm lầy bao vây. Đi xa hơn nữa, họ dám . Bởi vì họ đều đó là địa bàn của quái vật đầm lầy. Đầm lầy đen kịt như một cái miệng khổng lồ thể nuốt chửng bất cứ lúc nào. Đồng hồ vệ tinh cũng phát cảnh báo khi đến gần.
"Nếu đứa trẻ còn sống, nơi duy nhất thể ở chính là đây."
Có định phản bác, sâu hiểm cảnh nữa. Đặng Phong cùng gọi họ , ánh mắt cùng về phía ven đầm lầy.
Đó là một chuỗi dấu chân nhỏ xíu thuộc về một đứa trẻ loài .
...
Dấu chân để như thế nào? Thị lực của quái vật đầm lầy kém, nó thường nhầm túi nhựa đen, khúc gỗ mặt đất thành Khương Tiểu Nha xách .
Vì Khương Tiểu Nha đành a a chạy theo : Mẹ , con ở đây !
Bây giờ Khương Tiểu Nha học cách nắm tóc quái vật đầm lầy để .
Trước đây cô bé tận mắt thấy đầm lầy xuất hiện chân , nuốt chửng thứ phía , liền cảm thấy con quái vật lớn thật hung ác và đáng sợ. bây giờ Khương Tiểu Nha theo một thời gian. Cô bé phát hiện đó là vì rõ đường, nếu quét sạch chướng ngại vật thì sẽ "rầm" một tiếng đ.â.m cây.
Mà nó nóng tính, đ.â.m cây sẽ gầm gừ tức giận. Khương Tiểu Nha đoán lẽ là đang mắng cái cây to đường. Cô bé liền học cách chỉ đường cho quái vật đầm lầy, kéo kéo tóc , nó sẽ vòng qua cái cây lớn.
Khi trời mưa lớn, tiếng mưa sẽ gây nhiễu thính giác, nước mưa cách ly khứu giác, quái vật đầm lầy sẽ đặc biệt nóng tính.
Nó sẽ xổm trong đầm lầy nhúc nhích, giống như một bức tượng đá trong đầm lầy. Những năm , nếu con Thuỷ Quỷ nào điều đến quấy rầy nó, quái vật đầm lầy sẽ dùng cách bạo lực hung tợn để giải tỏa tâm trạng bực bội của .
Vật khổng lồ dễ tâm trạng tồi tệ, trời nắng nó sẽ bỏng nắng, trời mưa thì khứu giác và thính giác của nó đều hạn chế. Cả năm chỉ những ngày âm u là nó cảm thấy vui vẻ. vui vẻ cũng ít khi. Dù thì thời tiết âm u ở đây chỉ chiếm một phần nhỏ.
bây giờ Khương Tiểu Nha . Trời mưa thể ngoài, cô bé ở nhà tập , ồn ào như ngàn con vịt trong nhà. Cô bé nhiều, nhưng là tiếng "oe oe" lộn xộn, quái vật đầm lầy hiểu một câu nào.
Cô bé ê a là "Nha”, chỉ quái vật đầm lầy nó là "mama", giơ bông hoa nhỏ cho nó ngửi. Cô bé định cho cách gọi , giống như những video xem đây dạy mèo nhận tên của . Khương Tiểu Nha "catnip" (thanh mèo), cô bé chỉ bông hoa nhỏ.
Cô bé cố gắng dùng bông hoa nhỏ thơm tho để thu hút . đôi đồng t.ử dọc màu xanh lục chỉ liếc cô bé một cái, tiếp tục xổm trong đầm lầy giả tượng. Rõ ràng, quái vật đầm lầy chấp nhận danh xưng .
chỉ cần Khương Tiểu Nha liên tục gọi cứu mạng, nó sẽ lập tức đầu , gầm gừ hỏi cô bé: Lại chuyện vớ vẩn gì nữa?
, nó của Khương Tiểu Nha. Nó là "cứu mạng" của Khương Tiểu Nha.
Khương Tiểu Nha sửa cho , nhưng cái đầu quấy phá của cô bé nhanh chóng trấn áp, quái vật đầm lầy thô bạo nhét cái thùng lớn. Khương Tiểu Nha bò học cách gọi tên cô bé là "Nha".
quái vật đầm lầy leo lên trần nhà tiếp tục xổm.
Tuy nhiên, đương nhiên vì học .
Mưa như trút nước, quái vật đầm lầy chậm rãi di chuyển trong màn mưa, mái tóc dài nước mưa thấm ướt dính chặt làn da trắng bệch. Nó lẽ thể tiếp tục xổm trong đầm lầy ngẩn ngơ trong thời tiết . quần Khương Tiểu Nha rách một lỗ lớn, thể bò lung tung tiêu hao sức lực nên trở nên đặc biệt ồn ào.
Ngày tận thế đến, tỷ lệ sinh giảm mạnh, đồ dùng trẻ sơ sinh cũng trở thành hàng tồn kho khó tìm. Quái vật đầm lầy leo đến một nhà kho. Bàn tay to lớn trắng bệch cẩn thận gỡ bao bì, quần áo vải bông mềm mại, những đôi giày nhỏ in hình ẫu trí. Quái vật đầm lầy đương nhiên phân biệt kích cỡ, nên nó cuốn hết thảy .
Trước khi rời , quái vật đầm lầy thấy một đàn ông và một phụ nữ đang xổm nôi lắc lục lạc, mặt đầy nụ gọi tí hon bên trong là "bé cưng".
Nó leo trần nhà một lúc.
Nó thường thấy cách gọi dành cho trẻ con, dùng để thể hiện sự yêu thích.
Nó một chút xíu thích tí hon của nó.
Chỉ một chút xíu thôi.
Vì , quái vật đầm lầy cho rằng Khương Tiểu Nha là "Nha", cô bé nên là...
"Bé cưng".
nó thể phát âm tiết "bé cưng" của loài , chỉ thể gầm gừ.
...
Bộ đồ bò của Khương Tiểu Nha cành cây rách một lỗ siêu lớn, đứa trẻ sĩ diện và hợm hĩnh trốn trong góc giả vờ thâm trầm, thực là để nhúc nhích mông, lộ chiếc quần rách của . Cô bé từng loạn kêu gào đòi chơi với , mà ngoan ngoãn ở nhà chơi ốc sên, ngủ li bì.
Vì Thuỷ Quỷ gần đó biến mất, nơi đây trở nên yên tĩnh, cô bé lâu thấy động tĩnh bên ngoài. Đột nhiên Khương Tiểu Nha thấy một vài tiếng bước chân nhỏ. Cô bé cảnh giác chui đến bên cửa sổ, thấy xa một đội nhỏ mặc đồ bảo hộ màu xám.
Cô bé thấy một vài tiếng chuyện nhỏ, tò mò quan sát một lúc, bò xuống cửa sổ để trộm.
"Con quái vật đó ban ngày ở đây. Chúng thể nhân cơ hội cứu đứa trẻ ."
"Máy gây nhiễu khứu giác bật , chúng nửa tiếng để tìm kiếm và giải cứu."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-duoc-trum-cuoi-truyen-quai-di-nuoi-lon/chuong-17-co-be-bi-trom-di-roi.html.]
Khương Tiểu Nha dùng bộ não "mịn màng" của suy nghĩ một chút, nhanh liền nhận chuyện gì xảy .
Bấy lâu nay, cô bé vẫn luôn nghĩ bỏ rơi, giống như kiếp vứt ở cổng trại trẻ mồ côi , nhưng hình như giống, lâu như , mà vẫn đến nơi nguy hiểm tìm .
Khi Khương Tiểu Nha mới bò, cô bé mỗi ngày đều sợ, sợ quái vật lớn ăn thịt một miếng, cô bé quả thật mỗi ngày đều xổm ở cửa mong bụng qua nhặt về.
thời gian trôi qua mấy tháng, thứ đều giống nữa .
Khương Tiểu Nha thấy tiếng bước chân ngày càng gần. Tim cô bé đập thình thịch, căng thẳng chút bối rối. Bây giờ cô bé gì? Phát tiếng động cho họ cô bé ở đây ? Trong đám đó, ba cô bé ? Họ trông như thế nào? Có vì lạc mất con mà lo lắng .
Đứa trẻ đương nhiên ba trông như thế nào , trong lòng rối như tơ vò.
Thực , đứa trẻ cũng nhớ cuộc sống trong đám đông của kiếp , những quả bóng bay đẽ, đồ chơi, diều bay lượn trời. Cô bé nuôi dưỡng lắm, bây giờ vẫn mặc bộ đồ bò ngắn cũn cỡn, rách nát. Cô bé cũng đồ chơi, bạn bè, xung quanh là đầm lầy vô tận. Ở mãi đây đôi khi cũng thấy cô đơn.
Còn là một con quái vật, nó lẽ sẽ bao giờ hòa nhập đám đông. Ở bên , Khương Tiểu Nha chỉ thể mãi mãi một "tiểu quái vật", nơi đây còn dột, gió lùa, mùa hè thì đỡ, mùa đông sẽ lạnh. Thỉnh thoảng đứa trẻ ngây thơ cũng đột nhiên lo lắng .
Bây giờ chỉ cần cô bé phát tiếng động là thể lập tức trở về thế giới của loài . Có nhiều đồ chơi, một cuộc sống hơn.
chỉ do dự một lát, Khương Tiểu Nha liền tìm một góc trốn .
Thế giới của trẻ con đơn giản. Buổi tối trời lạnh, quái vật đầm lầy sẽ nhét cô bé lòng, cô bé thích mùi hương nó.
Thị lực của quái vật đầm lầy kém, rõ đường. Cô bé cho phía cây lớn thì nó mới đ.â.m cây, cô bé dắt nó , nó sẽ tìm đường về nhà.
Trời mưa, nơi đây cô đơn. Quái vật đầm lầy sẽ xổm trong đầm lầy như một cái cây lớn.
Cô bé thấy tiếng bước chân vội vã, tiếng gọi. Cô bé thấy một vài đoạn hội thoại. Cô bé một chú tên Đặng Phong tìm cô bé. Ba ruột của cô bé qua đời . Khoảnh khắc đó, chú ch.ó nhỏ thấy buồn.
Tiếng bước chân đến góc . Đặng Phong vội vàng gọi đứa trẻ, nhưng gọi mãi mà trong góc động tĩnh. Đứa trẻ trốn sâu trong đống đồ vật hỗn độn, phát bất kỳ âm thanh nào.
Cuối cùng, đồng hồ vệ tinh phát tiếng báo động, còn cách nào họ chỉ đành vội vàng rút lui khỏi nơi .
Khi rời cuối cùng, Đặng Phong mất mát, ma xui quỷ khiến đầu một cái.
Anh thấy bệ cửa sổ nhà tù, một bó hoa dại nhỏ xíu đặt ở đó.
...
Mưa lớn xối xả xuống đầm lầy, bùn đất cuộn trào cuốn trôi mùi hương của con tan tác. quái vật đầm lầy vẫn ngửi thấy một vài thở của sống, ngay gần sào huyệt của nó.
Nó đột nhiên dừng bước, đồng t.ử dọc co thành một đường mảnh trong bóng tối.
Có đến.
Trong khoảnh khắc đó, một cảm giác lo lắng xa lạ bùng nổ từ lồng ngực. Nó còn chậm rãi lang thang như thường lệ, mà vội vàng trở nhà tù. Giống như hồi nhỏ khi leo từ đây , vội vã cùng khẩn thiết.
trong nhà trống , Khương Tiểu Nha cũng biến mất. Vật khổng lồ lập tức phát tiếng rít lên kinh hãi và giận dữ. Nó chậm rãi đầu về phía căn cứ loài , mắt chằm chằm hướng đó, đôi đồng t.ử dọc màu xanh lục bùng cháy trong đêm mưa.
Nó phát tiếng rít chói tai, tức giận và khẩn cấp về phía căn cứ loài đó.
Kẻ trộm!
Nó cảm nhận một cảm xúc từng ập đến như sóng thần.
Đối với con quái vật mà , khó để nó cảm nhận những cảm xúc rõ ràng ngoài sự cáu kỉnh, giống như một hòn đá dòng nước xói mòn, tồn tại một cách mơ hồ trong đầm lầy . Nó mặt mũi mơ hồ, khác gì một đám mây đen bầu trời.
Tuy nhiên giờ phút , tâm trí của nó vô cùng tỉnh táo nhận : tìm thấy tí hon của nó. Đó là việc đầu tiên, kể từ khi nó đời, chuyện trở nên vô cùng quan trọng đối với nó!
Tiếng bước chân đùng đùng từ phía truyền đến. Quái vật đầm lầy cho rằng Khương Tiểu Nha . Vì cô bé vốn dĩ là do nó "trộm" về, một đứa trẻ loài , khi con xuất hiện cô bé chắc chắn sẽ mang , thế là nó cho rằng kẻ trộm trẻ con vẫn , tức giận đầu , nó sắp lao tới tấn công g.i.ế.c c.h.ế.t đối phương.
một chú ch.ó nhỏ lao vòng tay nó.
Mẹ !
Đột nhiên lúc , ý thức mơ hồ thoát khỏi sự ràng buộc.
Quái vật đột nhiên nhận nó và những đám mây đen cùng núi non bên ngoài giống, và những tảng đá lớn, những con chim bay lượn cũng giống nữa.
Vật khổng lồ cúi xuống tiến gần, ôm chặt lấy Tiểu Nha. Đứa trẻ a a nguy hiểm đến mức nào.
Nó gầm lên một tiếng trong mưa.
Về nhà, về nhà, Tiểu Nha.