Tôi Được Trùm Cuối Truyện Quái Dị Nuôi Lớn - Chương 12: Biết đi thẳng rồi

Cập nhật lúc: 2025-11-19 12:33:25
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3VcYGoMcIa

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khương Tiểu Nha bật thốt : Cứu...!

Cứu mạng! Cứu !

Cô bé cứ thế Thuỷ Quỷ đuổi theo kêu cứu mạng, bò từ bên trái nhà tù sang bên , từ bên sang bên trái. Có lẽ là do nó phát hiện cô bé cuối cùng cũng thể phát âm thanh khác ngoài tiếng kêu "oe oe" kỳ quái, niềm vui lớn nhất của vật khổng lồ còn là truy đuổi Thuỷ Quỷ khác nữa.

nỗi sợ hãi ban đầu, Khương Tiểu Nha dần dần còn phát âm thanh "cứu" đó nữa, cô bé bắt đầu học những từ khác, khả năng bắt chước của trẻ con mạnh.

Chẳng hạn như bây giờ: Nó gầm gừ rít lên với cô bé.

Đứa trẻ nó.

Cô bé tiến tới, hướng về phía nó: "Hống hống!"

Quái vật đầm lầy: "..."

trở chỗ cũ.

tìm một cái thùng rác để vứt bỏ Khương Tiểu Nha nữa .

...

Khương Tiểu Nha là một đứa trẻ đặc biệt thông minh, mặc dù não bộ vẫn còn "phẳng", nhưng trí tuệ vượt trội hơn so với một đứa trẻ sơ sinh bình thường. Cô bé thường xuyên nghĩ, nếu ăn thịt đứa trẻ thì tại nhặt về nuôi bên cạnh ?

Mùa hè là một mùa mưa kéo dài. Vào những ngày mưa, ngay cả tiếng Thuỷ Quỷ hú hét ngoài trời cũng còn thấy, thế giới như nhấn chìm trong tiếng mưa.

Vật khổng lồ đó cứ lang thang ở nơi đây, lang thang vô định, hoặc yên lặng như một cái cây lớn trong đầm lầy. Có lẽ vì quá yên tĩnh, thời gian và năm tháng như cùng đầm lầy chôn vùi trong nhà tù . Chỉ nhện chậm rãi giăng tơ.

Khương Tiểu Nha thấy. Điều khó để phát hiện, đặc biệt là còn để kiểu tóc dài " theo kịp thời đại", thị lực vốn kém càng tệ hơn. Cô bé giơ ốc sên đến mặt , nó cũng thấy, chỉ khi đặt ốc sên lên tay , nó mới nổi giận đùng đùng đuổi theo cô bé.

Ngoài trò chơi truy đuổi, thú vui giải trí của đứa trẻ trong nhà tù là khám phá thế giới.

Vào một ngày nọ, Khương Tiểu Nha phát hiện một bông hoa màu vàng nhạt ở góc tường. Điều hiếm hoi, bởi vì nơi đây trời mưa suốt, ánh nắng, ngoài rêu và các loài dương xỉ, ít cây cối phát triển .

Cô bé là một đứa trẻ thích chia sẻ. Nhặt ốc sên gọi , phát hiện một hòn đá đặc biệt gọi , ngã chổng m.ô.n.g cũng gọi , nếu để ý, cô bé sẽ kêu gào oe oe kỳ quái. Cả nhà tù yên tĩnh đều vang vọng tiếng của Beagle nhỏ.

Đợi đến khi nó gầm gừ chạy tới mà phát hiện chỉ là chuyện bé tí tẹo, quái vật đầm lầy sẽ phát tiếng gầm giận dữ.

Khương Tiểu Nha lảo đảo nhặt bông hoa nhỏ lên, khụt khịt bò tìm .

Vì Khương Tiểu Nha quá phiền, quái vật đầm lầy giờ rời khỏi khu đầm lầy yêu quý mà nó thường thích ở nhất, thậm chí rời khỏi nhà của , tìm một nhà tù kín ở bên cạnh và tự nhốt trong.

Khương Tiểu Nha bò qua hành lang dài, gõ cửa: Mẹ ơi mở cửa, con là Tiểu Nha đây!

Khi tiếng gõ cửa vang lên nữa, quái vật đầm lầy cáu kỉnh phát tiếng gầm gừ: Tìm c.h.ế.t !

Bây giờ nó sẽ nhấc cô bé lên ném đầm lầy cho Thuỷ Quỷ ăn!

Vật khổng lồ hùng hùng hổ hổ mở cửa, cúi đầu chằm chằm đầy vẻ giận dữ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-duoc-trum-cuoi-truyen-quai-di-nuoi-lon/chuong-12-biet-di-thang-roi.html.]

Khương Tiểu Nha quá nhỏ rõ.

xổm xuống chằm chằm.

Khương Tiểu Nha hăm hở chia sẻ bông hoa nhỏ đó, cô bé thấy, nên bò tới cho nó ngửi. quái vật đầm lầy xổm xuống vẫn quá cao, cô bé bò tới, giơ tay cũng với tới.

Cô bé sốt ruột. Một bước, hai bước, đột nhiên, đứa trẻ đang bò loạn xạ khắp nơi bám tường dậy!

Cô bé lạch bạch chạy về phía quái vật đầm lầy, a a a nhào nó. Cô bé giơ cao tay.

Bên trong là bông hoa nhỏ màu vàng nhạt nở từ rong rêu trong đầm lầy.

Vật khổng lồ đang định lộ biểu cảm hung tợn nhất thì sững sờ. Đồng t.ử dọc của nó từ từ tròn xoe .

Nó ngửi thấy mùi hương.

Đó là một mùi thơm nhè nhẹ mang theo mùi đất.

Quái vật đầm lầy thị lực kém, tìm thấy bông hoa ở . Mỗi khi đến mùa hè đầm lầy hoa, nó sẽ xổm bãi cỏ ven đầm lầy, lang thang vô định.

Khương Tiểu Nha dậy ! Cô bé cuối cùng cũng thể thẳng mà cần bò lổm ngổm khắp nơi nữa! Cô bé phấn khích, mắt sáng rỡ, khoa tay múa chân a a giơ bông hoa nhỏ lên và bày tỏ niềm vui của với Thuỷ Quỷ.

Ánh mắt của nó di chuyển từ bông hoa sang Khương Tiểu Nha.

Ban đầu nó chỉ tiện tay nhặt về một món đồ chơi nhỏ, tiện tay cắm đất như một vật trang trí cho cuộc sống nhàm chán. Có lẽ một ngày nào đó sẽ ăn thịt cô bé. Cho ăn một cách vô tâm, giống như nuôi một con nhện nhỏ trong mùa mưa dài.

Cô bé nhỏ, nhỏ, ban đầu chỉ khúc khích, dần dần học bò, mập lên một chút, nhưng vẫn nhỏ xíu, khác gì ngày đầu tiên nhặt về.

Cho đến một ngày nọ, cái chồi non bé tí vui mừng nảy mầm.

Trong mắt nó, cô bé từ đất nhú lên.

Hình như... gì đó giống nữa.

Nó cúi xuống ngửi thật kỹ.

Tuy nhiên, nó chậm rãi nghĩ: Có lẽ là vì nó vẫn luôn cho rằng tí hon là một loài bò sát nhỏ như rùa con cá sấu con.

Đột nhiên, con rùa nhỏ thẳng !

Điều đó thật sự kỳ diệu.

Nó phân loại cảm giác kỳ quặc trong lòng một cách đơn giản và thô bạo, gói ghém lung tung quẳng đầu.

Nó nhặt cả cô bé và bông hoa lên, phát tiếng gầm gừ rõ ràng. Trong tiếng mưa ngớt, nó xách cô bé qua hành lang dài của nhà tù, về phía nhà họ.

 

 

Loading...