“Ô!” Tiểu Dã há miệng kêu ngao ô.
Nó thức cho ngủ.
Không đợi nó ngủ say trộm thì .
Vân Vũ Thi bịt miệng Tiểu Dã , “Biết sai ?”
“Ngao ô…” Tiểu Dã chớp đôi mắt to tròn vô tội.
.
‘Không sai! Báo đây lắm chứ!’
Ôn Dữu Nịnh ngay đó : “Nó nó sai, nó .”
“Ngao!” Tiểu Dã tức giận đầu .
Đâu cũng ngươi!
Ngay đó là hai tiếng ‘ngao ô’.
Con báo tuyết vai Ôn Dữu Nịnh nhe răng với Tiểu Dã, cô vỗ về nó, chỉ Tiểu Dã mách tội, “Nó còn mắng nữa.”
“Tiểu Dã! Quá đáng thật!” Vân Vũ Thi véo má con báo tuyết lắc lắc, “Sao thể mắng cô Ôn chứ?”
“Ô ô ô,” Tiểu Dã lắc đến nỗi lè cả lưỡi , đầu óc sắp lắc cho tan tành.
Vân Vũ Thi chọc đầu nó, “Bữa ăn thêm hôm nay phần của mi.”
“Ngao?!”
Tại ?!
Con báo tuyết Tiểu Dã trợn tròn mắt, thế là đúng!
Đây là sai lầm!
“Ô,” Tiểu Dã đặt vuốt lên vai Vân Vũ Thi, đầu tựa vai bên của cô, khóe mắt cũng cụp xuống.
Vân Vũ Thi thấu bộ mặt thật của con báo con , từ nhỏ sống cùng con , nó thực sự cách thao túng tâm lý nhân loại!
Chỉ là bây giờ, gì cũng vô dụng! Vân Vũ Thi : “Ngoan, nũng cũng .”
Tiểu Dã hừ hừ bẹp xuống đất.
— Trời sập !
‘Đều tại ngươi!’
Tiểu Dã nghiêng , hùng hổ lao về phía Ôn Dữu Nịnh — đầu đ.â.m thẳng đầu gối cô.
Ôn Dữu Nịnh: “?”
“Nó săn mồi như đó hả?” Đầu ngón tay Ôn Dữu Nịnh đặt lên đầu Tiểu Dã, chú báo tuyết nhỏ đang gồng sức lao về phía liền đẩy lùi .
“À… đây thử cho nó bắt gà, đó thấy nó học thành công, liền thả một con bò , vốn là thử thách nó một chút.” Dù ngoài tự nhiên cũng bò Tây Tạng mà. Không thể để đến lúc thả về con báo tuyết đói đến mức thấy bò Tây Tạng mà dám ăn.
“Con bò đó, cũng loại dễ chọc, nhưng thực cũng loại bò trưởng thành to lớn. Tóm cuối cùng là, Tiểu Dã húc một phát viện.” Vân Vũ Thi cũng là khác kể đoạn quá khứ .
“Từ đó, Tiểu Dã lẽ cảm thấy dùng miệng bằng dùng đầu, nên đổi cách săn mồi của .” Vân Vũ Thi nhún vai, “Đến giờ vẫn sửa .”
Vân Vũ Thi bĩu môi, cố nén thành tiếng, sợ tiếng của con báo tuyết thấy, “ mà… dùng gà để trêu nó, bắt bò thì học , mà bắt gà cũng quên luôn. Nó lấy đầu húc gà, gà cũng hình luôn.”
【 Ha ha ha, con gà: Khó lòng phòng . 】
Truyện được edit bởi Bánh Gạo Mê Zhihu , chỉ đăng trên Monkeyd và TYT còn lại đều là lấy bản dịch không xin phép
【 Thiếu hiệp đúng là trí nhớ . 】
【 Ai cũng báo tuyết thông minh, thì trí thông minh là dùng như thế . Trí thông minh càng cao thì húc càng đau? 】
Chú báo tuyết nhỏ giơ vuốt ôm lấy cái đầu đ.â.m đau của , sấp đất kêu ngao ngao ngừng.
‘Đau quá hu hu…’
‘Báo gặp bác sĩ.’
“ chính là bác sĩ đây.” Ôn Dữu Nịnh vẻ lấy ảnh chụp điện tử chứng chỉ hành nghề thú y của , cũng mặc kệ con báo tuyết hiểu , chìa điện thoại mặt nó, “Để kiểm tra giúp một chút… nhé?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-dua-vao-doc-tieng-long-cua-dong-vat-de-livestream-chua-benh/chuong-342.html.]
Giọng điệu trêu chọc chú báo tuyết nhỏ dần cao lên, mang theo ý khó phát hiện.
“A ô!” Chú báo tuyết nhỏ đặt vuốt lên đầu, gắng gượng đất xoay một vòng.
Báo thấy ngươi!
Báo khỏe !
“Ha ha.” Động vật nhỏ lưng về phía bạn nghĩa là gì? Là bảo bạn sờ nó đó — đương nhiên là , nhưng, chậm tay là hết!
Ôn Dữu Nịnh duỗi tay, một phát vuốt chú báo tuyết nhỏ từ đầu đến đuôi.
Tốc độ quá nhanh, đến mức khi chú báo tuyết nhỏ kịp phản ứng chuyện gì xảy , Ôn Dữu Nịnh thu tay và dậy.
Tiểu Dã: “!!!”
Ngao ô—!
Chú báo tuyết nhỏ tức giận lăn lộn khắp đất.
Không vui, vui!
Chú báo tuyết nhỏ vung đuôi, buồn bực ngậm lấy nó, hừ!
Ôn Dữu Nịnh cong cong mi mắt, đầu về phía Vân Vũ Thi : “Tìm một cái đệm mềm cho Tiểu Dã gối ngủ .”
Có thứ mềm mại hơn, chú báo tuyết nhỏ chắc sẽ khăng khăng trộm đuôi của những con báo tuyết khác nữa.
Vân Vũ Thi: “Được, sẽ gọi chuẩn .”
Lòng bàn tay Ôn Dữu Nịnh vuốt từ gáy chú báo tuyết nhỏ xuống, “Cậu dùng đầu để húc con mồi, cách săn mồi đó là đúng. Không những bắt mồi, mà còn thương.”
Chú báo tuyết nhỏ chắc chắn cách săn mồi đúng. Chỉ là nó cảm thấy dùng đầu sẽ lợi hại hơn.
Muốn đổi, thì là sửa cách săn mồi, mà là sửa nhận thức của chú báo tuyết nhỏ.
Chú báo tuyết nhỏ sờ, nó dùng vuốt đẩy , ‘Không, cho, sờ!’
Ôn Dữu Nịnh đổi tay vỗ vỗ đầu nó, “Được , nhớ sửa cách săn mồi nhé.”
“A!”
Không đổi!
‘Ngươi thì báo đây tự cũng sẽ sửa, hừ hừ.’
Vân Vũ Thi cũng chúng nó giao tiếp những gì, nhưng xem kết quả vẻ tồi.
Thấy Ôn Dữu Nịnh dậy, cô cũng lên theo, “Cô Ôn, cô xem nên đưa Tiểu Dã phòng riêng ?”
Ôn Dữu Nịnh nghiêng đầu, “Cậu ngủ một ngủ chung với ?”
Vân Vũ Thi câu rõ ràng hỏi , cô cũng theo ánh mắt của Ôn Dữu Nịnh về phía báo tuyết Tiểu Dã, chờ đợi một câu trả lời.
“Ô!”
Mắc mớ gì tới ngươi!
‘Báo ngủ một .’
Ôn Dữu Nịnh: “Được, sắp xếp một phòng riêng .”
Báo tuyết là loài động vật sống đơn độc, nhưng ở trạm cứu hộ, diện tích đủ để cung cấp một môi trường rộng lớn như ngoài tự nhiên, nên phòng riêng chắc chắn sẽ nhỏ hơn cái sân chung.
Trong sân cũng sẽ nuôi quá nhiều báo tuyết cùng một lúc, để đảm bảo mỗi con đều một gian yên tĩnh riêng.
— Trừ lúc Tiểu Dã mới gây náo nhiệt một trận, ngày thường vẫn yên tĩnh.
Ôn Dữu Nịnh cong ngón tay gãi gãi cằm con báo tuyết bên cạnh, “Mệt thì nghỉ ngơi một lát .”
Cô chú ý thấy con báo tuyết ngáp một cái, “Nó sẽ đến cướp đuôi của nữa .”
Con báo tuyết , rõ ràng là lúc ngủ cảnh giác, phát hiện Tiểu Dã đến trộm đuôi nên gắng gượng tỉnh để chạy .
“Ô…” Con báo tuyết ngẩng đầu lên cọ cọ ngón tay cô.
Ở trạm cứu hộ, cần lo lắng về thức ăn, cũng cần đối mặt với thời tiết khắc nghiệt, ngủ dậy thì ăn, ăn no ngủ — một cuộc sống dưỡng lão vô cùng thoải mái.