Tôi đã không nổi loạn nhiều năm rồi - Chương 3: Lá thư niêm phong (1)
Cập nhật lúc: 2025-09-24 17:04:14
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
KP trả lời chút do dự.
【Đương nhiên , chuyện đùa, cũng chẳng lý do gì để lừa các ngươi cả.】
Trong tình huống như thế mà còn hỏi kiểu đó, khiến hai cũng khỏi Chúc Hòe với ánh mắt phần kỳ lạ.
Cô hiệu rằng thêm câu hỏi nào, để họ tiếp tục.
Cuối cùng, vẫn là thanh niên tóc tổ chim trông như vẻ hiểu về kiểu trò chơi hơn một chút, lên tiếng.
“Ờm… Nếu là điều cấm, nếu vi phạm thì sẽ như thế nào?”
【Nếu vi phạm quy tắc thì vẫn sẽ trừng phạt tương ứng, mức độ cụ thể tùy thuộc hành vi.】
Cô gái hỏi: “Vậy hình phạt nhẹ nhất là gì?”
【Điện giật.】
KP trả lời một cách nhẹ nhàng.
Ba : “………..”
Nghe ‘nhẹ’ thật đấy.
“……Còn nữa,” thanh niên tóc tổ chim hỏi, “Chúng còn thể về ?”
Đây mới là điều quan trọng nhất.
【Mỗi khi thành một ‘phó bản’ – dùng cách mà các ngươi quen thuộc hơn, tức là ‘màn chơi’ thì thể về thực tại, với thời gian kéo dài từ vài ngày cho đến một tháng. Còn việc thể thoát khỏi nơi , thì còn tùy thuộc biểu hiện của các ngươi.】
【Còn bây giờ thì thể rõ gì cả, dù cũng mới chỉ là phó bản đầu tiên.】
Mặc dù KP , Chúc Hòe vẫn thấy rõ hai bọn họ thở phào nhẹ nhõm.
“ cũng hỏi một chuyện,” cô gái gương mặt trong sáng hít sâu một , “Chỉ chơi cần tuân thủ quy tắc thôi ?”
Câu hỏi khá táo bạo, KP bật nhẹ.
【Quy tắc là tiêu chuẩn hành động chung giữa chơi và điều hành.】
“Nói cách khác,”
Chúc Hòe xen , “Quy tắc cả ngươi?”
【Phải, chỉ cần thứ vượt khỏi phạm vi hợp lý và hợp lệ, thì điều hành sẽ can thiệp .】
“ hiểu ,” Chúc Hòe đáp, “Xin , quên hỏi một điều.”
“Nếu kết quả tung xúc xắc là một con ngẫu nhiên từ 1 đến 100, thì nếu rơi tình huống điểm cực đoan thì ?”
KP im lặng một lúc, vẻ ngờ cô hỏi tới chi tiết đó sớm như .
【Câu hỏi đấy.】
【Nếu điểm xúc xắc thấp hơn một nửa chỉ kỹ năng thì tính là ‘khó khăn thành công’, thấp hơn một phần năm thì là ‘ khó thành công’ - tuy nhiên, trừ khi yêu cầu đặc biệt, thường thì cần tính kỹ đến mức đó.】
【Còn về ‘điểm cực đoan’, nếu kết quả là từ 1 đến 5 thì xem là ‘đại thành công’, còn từ 96 đến 100 thì là ‘đại thất bại’. Như tên gọi, cả hai đều sẽ tạo hiệu quả vượt xa dự tính ban đầu.】
Tuy chắc dùng ngay lúc , nhưng đây là một dạng ‘tình báo phòng ngừa rủi ro’, khiến ánh mắt hai cô cũng phần đổi.
Chúc Hòe dứt khoát chủ động vươn tay .
“Giới thiệu bản .”
Cô mỉm : “ tên là Chúc Hòe, học chuyên ngành hình sự trinh sát*, mới nghiệp tháng .”
*hình sự trinh sát dễ hiểu hơn là điều tra phá án.
Dù là vì thái độ thiện của cô vì phận kiểu lính dự - hoặc là nghĩa vụ quân sự - cũng nghi ngờ gì, tất cả đều khiến khí căng thẳng dịu xuống phần nào. Hai lượt ngập ngừng bắt tay cô, cũng lịch sự giới thiệu bản .
“ tên là…” thanh niên tóc tổ chim ngập ngừng, gãi đầu: “Cốc Nguyên, ngoài đời là một lập trình viên.”
“Thân phận hiện tại là bạn học cấp ba của mấy , phóng viên cho một tòa soạn báo ở Boston, về nghỉ đông để tụ họp với bạn cũ.”
“Lộ Uyển Uyển.”
Cô gái cũng lên tiếng: “ học ở học viện y.”
Cô im lặng.
“Cả hai bên đều là…” Lộ Uyển Uyển u buồn : “Cả hai bên đều nghiệp.”
Cô lập tức nhận ánh mắt đồng cảm từ hai , đặc biệt là Cốc Nguyên, theo bản năng sờ tóc , Lộ Uyển Uyển bằng ánh mắt mang ý nghĩa ‘kẻ lưu lạc cùng hội cùng thuyền’.
“Vậy thì còn là .”
“Văn phòng thám tử hình như là do hai các phụ trách điều hành nhỉ.” Chúc Hòe , nhún vai, “Mong chỉ giáo nhiều nhé, ‘bạn học cũ’.”
Cô liếc mắt quanh một vòng.
Hai ‘bạn học cũ’ vẻ cũng tiếp thu tình hình hiện tại nhanh nhỉ.
Sau khi dùng tên thật xong, họ so sánh với ‘họ tên’ phân trong phần giao diện nhân vật, lượt kiểm tra đồ đạc . Đồ vật mang theo của ba phần lớn đều tương tự như điện thoại, chìa khóa, mấy món lặt vặt cơ bản và vé cổng triển lãm tranh mà ai cũng . Khác biệt là Lộ Uyển Uyển học y nên thêm vài túi y tế nhỏ, Cốc Nguyên là phóng viên nên một chiếc máy , còn Chúc Hòe là thám tử…
“ tình nguyện đổi với hai luôn đấy.”
Chúc Hòe cất quyển tạp chí còn đặt bàn, cái sổ tay và cây bút trong tay, nghiêm túc .
Cốc Nguyên: “………..”
Lộ Uyển Uyển: “…………”
Thật thì, thời đại giấy bút đúng là kém tiện hơn điện thoại thật.
“Khụ, đến lúc đó thì dùng chung .” Cốc Nguyên vung tay hào sảng, cẩn thận hỏi: “Chúng xuất phát chứ?”
Lộ Uyển Uyển gật đầu đồng ý.
Mọi việc cần xác nhận đều xong, mà điện thoại ở chỗ phòng chờ cũng tín hiệu, chắc ngoài mới dùng .
-----Như ‘KP’ , trò chơi chính thức bắt đầu.
“Đi thôi.” Chúc Hòe đặt tay lên then cửa, đầu nháy mắt: “Ráng gánh vác nhiều nha.”
Ngay khoảnh khắc cô đẩy cửa , giọng của KP vang lên trong đầu họ.
【Chào mừng đến với thế giới .】
Sau đó, cứ như chỉ trong nháy mắt -----
Không gian bên ngoài vốn yên tĩnh bỗng tràn ngập tiếng nhộn nhịp.
Trên bàn gần như đồng thời hiện lên bát đĩa to nhỏ, bày lộn xộn như thể kết thúc xong một bữa tiệc. Chúc Hòe lập tức nhận , đây chắc là thiết lập vai cho ba họ, ba bạn học cũ gặp .
Nhìn màu sắc và bầu khí cũng thấy quán ăn ăn . Chỗ ghế lô của họ gần sảnh chính, cách đó xa nhân viên phục vụ và khách hàng qua tấp nập.
……Những qua cũng tính là NPC nhỉ?
“Hiếm lắm mới tụ tập một , để mời.”
Chúc Hòe giơ giơ ví trong tay, “À , mặc dù tụi khiếu nghệ thuật nhưng cũng nên ôn chút kiến thức cơ bản , kẻo lúc mà mù tịt thì quê lắm.’
Cốc Nguyên – vẫn quen với tình hình – chỉ ậm ừ: “Ài….”
“Chuẩn luôn đó!” Lộ Uyển Uyển lập tức vỗ tay Cốc Nguyên, “Vậy tụi lập tức lên đường, điều tra – , để mời đấy nhé!”
Thấy đối phương hiểu ý , Chúc Hòe mỉm bước về phía quầy thu ngân, quan sát đường, lấy điện thoại để tra thông tin về cuộc triển lãm .
Bọn họ mới xem qua tấm vé trong tay, đó chỉ ghi tên họa sĩ là Wayne Evans, cùng địa điểm tổ chức và thời gian – vốn bắt đầu từ vài tiếng .
Thấy điện thoại tín hiệu khi còn trong phòng riêng, Chúc Hòe dứt khoát bật camera lên để xem bộ dạng hiện tại của .
Khi thấy diện mạo của hai đối diện, cô suy đoán, thấy chính , quả nhiên đúng như dự đoán.
Giống như các thuộc tính thiết lập, gương mặt ‘Thẻ Nhân Vật’ của cô cũng đại khái dựa bản gốc để tạo thành, chỉ khác một chút ở chi tiết ngũ quan, qua như thể là con lai Á – Âu.
Cô thể tưởng tượng vì ba họ trong game sắp đặt là bạn cùng học cấp ba.
……Tạo tổ đội từ đầu .
Ngay khi trò chơi bắt đầu, điện thoại lập tức tín hiệu, màn hình nhanh chóng hiện một thông tin khiến cô bất ngờ.
Là tin cáo phó của Wayne Evans.
Theo bách khoa thư, Evans nổi tiếng từ khi còn trẻ, tranh của ông sớm bán đấu giá với giá cao. đó, ông đắm chìm trong ăn chơi trụy lạc, tác phẩm mất hết sức sống. Khi hết thời thì cũng còn tin tức gì về ông nữa.
Evans cả đời kết hôn, khi ông mất, hậu nhân thu dọn di vật mới phát hiện rằng lúc về già ông lấy tài năng, trong biệt thự ít tác phẩm tuyệt . Thế là đồng ý tổ chức một buổi triển lãm tranh lấy tên ông, bộ tiền thu đều quyên góp cho các tổ chức từ thiện.
…Chỉ tra chừng thôi ?
Chúc Hòe thử gọi KP trong lòng.
Giọng của KP lập tức vang lên trong đầu cô.
【A – thêm cũng là thể, nhưng như , cần tiến hành sử dụng kỹ năng ‘tra cứu thư viện’.】
“Nói cách khác, kỹ năng cũng thật sự giới hạn ở việc tra cứu trong thư viện” Chúc Hòe âm thầm tự hỏi, “Có thể áp dụng với loại tra cứu tư liệu ?”
【Có thể hiểu như . Tung xúc xắc .】
Chúc Hòe nhớ lời giải thích của đối phương, thử vận dụng một chút ý niệm.
Trước mắt cô quả nhiên lập tức hiện hai viên xúc xắc ảo ảnh, khi nhảy lên và xoay tròn, chúng dừng với một viên hiện ‘9’ ở hàng chục, viên còn là ‘7’.
Mà điểm kỹ năng ‘tra cứu thư viện’ của cô là 70.
--------Kết quả tung xúc xắc: 97/70, đại thất bại!
Chúc Hòe: “………….”
KP: “…………”
“KP”, Chúc Hòe hỏi từ tận đáy lòng, “Có ngươi đang gian lận xúc xắc ?”
KP: “????”
……….Gian lận cái đầu nhà ngươi á! Cái là do chính cô ném đấy nhé!!!
【Ta cũng rãnh rỗi đến mức tự tìm việc cho .】
Không hiểu cô càng càng cảm thấy giọng chút nghiến răng nghiến lợi.
【Bây giờ thì xử lý kết quả đại thất bại của ngươi.】
Chúc Hòe lập tức sẽ hiểu cái gọi là ‘xử lý’ là như thế nào.
………..Và cái hậu quả của việc đại thất bại.
Tay cô bất giác trượt một cái, vô tình chạm cửa sổ quảng cáo nhỏ bên cạnh. Giao diện trình duyệt di động lập tức vô cửa sổ pop – up dạng virus chiếm đóng, trực tiếp sập thành màn hình trắng.
Chúc Hòe: “…………”
Với tâm trạng phức tạp, cô cất di động , ngoan ngoãn đến quầy và mở ví .
Hai bước khỏi ghế thì thấy ngay dáng vẻ cô tính tiền xong, gì đó mà thôi.
Cốc Nguyên: “…..Chuyện gì ?”
“Chỉ là đang suy ngẫm về cuộc đời.” Chúc Hòe hít sâu một , “Hai ôn bài đến ?”
Hai liếc một cái, lập tức lén lút gần đầy vẻ thần bí.
Cốc Nguyên: “Một vài tư liệu cực kỳ hiếm .”
“Nghe bức tranh cuối cùng mà ông Wayne Evans thành khi qua đời là tác phẩm tinh túy tổng kết bộ sự nghiệp” Lộ Uyển Uyển nhún vai, “Lần khả năng sẽ trưng bày ở phòng Triển Lãm độc lập. mà phòng Triển Lãm dường như vẫn mở, nên đây chỉ thể xem là tin đồn rõ thực hư.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-da-khong-noi-loan-nhieu-nam-roi/chuong-3-la-thu-niem-phong-1.html.]
………….Nhìn là mới thành công khi tra cứu thư viện .
“Có cả chuyện như ?”
Người duy nhất ở đây đại thất bại, khuôn mặt biểu cảm, đút điện thoại túi, : “Vậy thì chúng mau xem thử .”
Nhà hàng họ tụ tập và phòng tranh đều cùng một con phố, phòng tranh bao quanh bởi hàng rào tre thấp, bên trong là một sân nhỏ trồng hoa cỏ khá . Đáng tiếc, từ bên ngoài thì thấy vẻ như buôn bán sầm uất, khách khứa khá thưa thớt, cổng lớn chỉ lác đác vài , bảo vệ kiểm soát vé một cách uể oải và thiếu sức sống.
Cốc Nguyên định bước tới xếp hàng thì Chúc Hòe ngăn .
“Dù cũng chỉ chừng thôi, cần vội.” Cô với vẻ mặt hứng thú, “Trước tiên cứ quanh bên ngoài tìm xem cái phòng Triển Lãm độc lập đó ở ? Biết là một gian phòng riêng biệt ở ngoài .”
Từ góc độ đường thể thấy, nhưng hai thấy cô lặng lẽ nhép miệng khẩu hình.
--------cửa, .
……….!!!
Hai bọn họ lập tức hiểu ý, cảm thấy tám chín phần là phòng tranh vấn đề. Tuy hiện tại vẫn rõ đang đóng vai ‘nhân vật’ gì, nhưng dù lý do chính đáng thì cũng thể tìm đại một cái cớ để lượn một vòng quanh đây và cái gọi là phòng ‘Triển Lãm độc lập’ chính là cái cớ nhất.
Cao tay, thật sự cao tay.
“ nha!” Lộ Uyển Uyển lập tức phối hợp một cách lố lăng, “Tớ thấy mạng họ mập mờ bí ẩn lắm, thật sự khiến cho cảm thấy tò mò ghê.”
Cốc Nguyên giả vờ gì, : “Ài, trong chẳng là ngay , nhưng nếu hai tò mò, thì cứ dạo thử xem.”
“Nói mới nhớ, tớ kể với các vụ ủy thác ? Cuối cùng điều tra là do hệ thống phòng cháy mà phóng hỏa đó.”
Chúc Hòe cảm thấy ám chỉ còn đủ rõ, liền thêm: “Làm đến bây giờ vẫn còn ám ảnh đó, chắc phòng tranh cũng đặc biệt chú trọng phòng cháy nhỉ. Trước đây để ý lắm, thể quan sát kỹ một chút.”
Câu gần như đang rõ rành rành – mau cho lối thoát hiểm phòng cháy ở .
KP: “……….”
Sao tự tay đưa d.a.o cho thế ?
Sau một lúc im lặng, cuối cùng KP nghiến răng phát giọng .
【……..Các tiến hành một lượt kiểm định may mắn .】
“Nếu chỉ cần một ,” Cốc Nguyên tự đề cử, “Để tớ , may mắn của tớ là 70.”
Hai cô gái đều ý kiến gì, nên vui vẻ xắn tay áo chuẩn bắt tay , hai viên xúc xắc dừng trong trung mặt, Chúc Hòe liếc mắt một cái thấy hai con nhỏ hiện bên cạnh.
Thì khi ném xúc xắc mặt đồng đội, sẽ hiện cả chỉ kỹ năng luôn ha.
[Edmond (Cốc Nguyên)] kiểm định may mắn: 32/70, khó khăn thành công.
【Vậy thì……..】
Dưới lời dẫn giải của KP, ánh mắt của cả nhóm như đang tản bộ xuyên qua lùm cây.
【Các vòng qua nửa vòng quanh phòng tranh, tuy tìm khu Triển Lãm độc lập , nhưng thấy lối kiêm chức năng lối thoát hiểm….cùng với một đang ở đó.】
Một đàn ông tướng mạo bình thường đang thập thò ở cửa , ăn mặc rõ ràng là đồng phục nhân viên trong triển lãm, vẻ mặt hoảng loạn, cũng chú ý đến bên , vội vội vàng vàng rời .
Với cách hiện tại, họ căn bản thể đuổi kịp , chỉ thể trơ mắt biến mất ở góc đường.
“KP”, Chúc Hòe liếc bảng kỹ năng của , “ thể chủ động sử dụng kỹ năng ?”
【Đương nhiên là thể.】
Chúc Hòe: “Vậy dùng kỹ năng Tâm lý học, để phán đoán trạng thái hiện tại của .”
Hai viên xúc xắc lập tức xuất hiện.
[Skadi (Chúc Hòe)] kiểm định Tâm lý học: 67/80, thành công.
Chúc Hòe nhướng mày đầy kinh ngạc, bắt đầu sắp xếp những thông tin tình báo đột ngột xuất hiện trong đầu cô.
……Bước chân loạng choạng hỗn loạn, ánh mắt trống rỗng tan rã, thể là tật giật , cũng thể đang vội vã rời khỏi một nơi nào đó.
Cô đẩy nhẹ lên sống mũi – nơi vốn tồn tại mắt kính nào.
“ mới để ý thấy một điều,” Chúc Hòe chậm rãi , “Trên thẻ nhân vật của chúng phần yêu cầu thiết lập tính cách.”
【Không sai, bởi vì hiện giờ các chỉ đang ở giai đoạn tân thủ, nên hệ thống chỉ đưa bối cảnh nhân vật, còn thì để các tự -----】
“ là một vô cùng coi trọng chính nghĩa.” Chúc Hòe ngắt lời .
Đồng đội: “………..”
KP: “………….”
Ngươi mới ngươi là cái gì cơ????
“Ta, Skadi Gray, trong mắt thể chịu đựng điều sai trái nhỏ nhặt nhất, thà bắt nhầm chứ bỏ sót kẻ ác.”
Cô trịnh trọng nghiêm túc : “ nghi ngờ công nhân ăn trộm hoặc hỏng đồ trong phòng tranh bỏ trốn, mà vòng cửa chính để tìm bảo vệ thì quá chậm, lập tức tìm nhân viên khác để hỏi cho rõ chuyện .”
Còn xong, cô dứt khoát đẩy cửa rào bên hông .
Lộ Uyển Uyển phản ứng , vội vàng đuổi theo: “Ơ, Katie, Katie --------”
Cốc Nguyên: “………..”
Hiện giờ, thật sự tò mò vị KP ‘vô hình’ đang bốc khói tức giận .
Hai đồng đội , đương nhiên cũng theo. Hàng rào nơi công nhân mới vội vã chạy qua còn để hé mở, Chúc Hòe đẩy thêm một cái liền mở toang . Thế là cả bọn thuận lợi con đường lát sỏi dẫn đến cửa .
Trên con đường lát đá cuội lớn xen lẫn vài bụi cỏ dại, bước chân vang lên tiếng sàn sạt khe khẽ. Cuối lối là mấy bậc tam cấp bằng đá, dẫn đến một cánh cửa hợp kim nhôm đang hé mở.
“Ờm……” Là cuối cùng bước , Cốc Nguyên chút do dự, miệng ấp úng . cơ thể thì thành thật, nhanh tay đóng cửa , “Chúng thế …liệu lắm ?”
“Bọn đến quấy rối chứ.”
Chúc Hòe thèm để ý: “Gặp ai thì cứ giải thích rõ tình huống với họ là .”
Tất nhiên, đây là suy nghĩ mà ‘nhân vật’ của họ nên .
Có lẽ là để tiết kiệm điện, ánh sáng ở khu cửa quá sáng. Ngược , ánh đèn lờ mờ chiếu lên t.h.ả.m màu xám bạc khiến nền đất trông càng sạch sẽ. Trong khí phảng phất mùi mực in và ánh sáng lạnh đặc trưng. Hành lang cũng yên ắng, tuy là trong phòng tranh thì vốn giữ yên tĩnh, nhưng sự im ắng ở mức khiến cảm giác như bước nhầm chiều gian khác.
Bọn họ qua vài cánh cửa khác , Chúc Hòe với tư cách là ‘ đóng vai chính nghĩa’ đều lượt gõ cửa từng cái nhưng chẳng ai trả lời cả.
Lộ Uyển Uyển ngạc nhiên : “Ơ, thật sự là chẳng một ai luôn ?”
“Mọi đều bận ở quầy hết ?” Cốc Nguyên nhịn mãi mới nốt câu: “Cái phòng tranh ăn cũng tệ đến mức ….”, cuối cùng chỉ đành : “Đi tiếp phía xem thử nhé?”
Chúc Hòe đáp họ, ánh mắt dừng ở cánh cửa nơi góc tường, chính là nơi cô mới gõ lúc .
Hai còn nhận cô gì đó khác thường, lập tức vội vã chạy tới.
Lúc đầu thì còn đỡ, nhưng thấy thì ---------
Cốc Nguyên lập tức hít mạnh một khí lạnh.
Dù ánh sáng mờ, nhưng một khi chú ý tới vết đó thì thể nào để ý nữa - một vệt đỏ tươi loang thảm, ngay cạnh viên gạch men, giống như thứ gì đó vô tình nhỏ xuống ở đó.
Tĩnh lặng đến mức giống như chết.
Lộ Uyển Uyển theo bản năng đưa phán đoán hợp lý nhất: “Đây là…máu?”
Chúc Hòe vẫn bình tĩnh, đưa tay lục tìm trong túi. Lúc cô thầm cảm ơn nghề nghiệp của – vì chuẩn sẵn bao tay dùng một . Cô cẩn thận dính một chút ‘chất lỏng’ .
“Không , khỏi ói bữa sáng .” Cô khẽ chà tay, “Hình như chỉ là t.h.u.ố.c màu pha loãng.”
Ngay lúc .
“Mấy các ngươi đang gì ?”
Từ nơi xa vang lên giọng nam trong trẻo và dễ , cả ba lập tức đầu , ngay lập tức nghẹn họng nên lời.
------ thật sự trai quá mức luôn.
Từ từ bước đến là một trai tóc vàng, dung mạo tuấn tú, sống mũi cao thẳng. ánh sáng lờ mờ, phủ một lớp u ám mơ hồ, mang theo cảm giác nguy hiểm thể nắm bắt.
Mức độ của thật sự là quá khoa trương, kiểu bước lên phim khiến ngay ‘Đây chắc chắn là nhân vật quan trọng!’ đúng lúc cả nhóm đang diễn kịch bản thuộc lắm.
Cả nhóm lập tức nhận tình hình nghiêm trọng.
Ngay cả bộ vest bình thường cũng toát khí chất hề tầm thường. Đôi mắt màu xanh biếc sáng rực, mang theo sự cảnh giác khi họ chằm chằm.
“Mấy là ngoài đúng ? Sao xuất hiện ở đây?”
Cốc Nguyên vội vàng giải thích: “Chúng thấy mặc đồng phục nhân viên lén lút chui từ cửa , cho nên mới ------”
“Ồ”, đối phương rõ ràng tin, “Hắn trông như thế nào?”
Cốc Nguyên: “…………..”
Anh câm nín.
Khi đó xa thế cơ mà, thấy cũng chỉ hai ba giây, lấy gì mà tả cụ thể ngoại hình chứ!
Giọng KP vang lên đầy sung sướng khi thấy chơi gặp nạn.
【Tự ý đột nhập từ cửa mà còn đưa lý do hợp lý cơ ? Nếu coi là trộm, thì kiểm định kỹ năng giao tiếp . Tất nhiên là cũng diễn xuất tương ứng nữa.】
Ba : “…………”
Này là trả đũa!! Hóa là phục kích ở đây!!!
Chúc Hòe liếc mắt bảng trạng thái, nội dung tự động hiện trong đầu.
Kỹ năng giao tiếp chia bốn loại – đe dọa, chuyện logic, thuyết phục và quyến rũ. Cách dùng thì đoán tên là hiểu, nhưng chỉ kỹ năng mới là vấn đề nhức đầu.
Cốc Nguyên chắc cũng nghĩ giống , vội Chúc Hòe hiệu bằng mắt.
“ gạt gì chứ”, quyết đoán nhập vai, “Anh chúng xem, hai tay trống , cũng giống như là tiến trộm gì đúng ? Không tin thì gọi bảo vệ cũng , dù chúng cũng chuyện gì sai trái cả.”
[Edmond (Cốc Nguyên)] kiểm định thuyết phục: 84/60, thất bại.
Ba : “…………..”
Phóng viên (Cốc Nguyên) thuyết phục thất bại nhanh chóng hướng về đồng đội dấu hiệu khẩu hình: “Giờ sửa kiểu gì đây?”
Chàng trai biểu cảm bọn họ càng thêm nghi ngờ.
Chúc Hòe mới thu động tác tay, khẽ nhếch môi, thì thầm nhỏ đến mức gần như ai thấy.
"Ngựa c.h.ế.t thì cứ xem như ngựa sống ."*
*cho ai thì hiểu như là liều (mạng) á.
Cô dùng khuỷu tay huých huých Cốc Nguyên, ngẩng đầu trai , ngại ngùng.
“Xin nhé, thật là do chủ ý của , liên quan gì tới hai bọn họ.”
“Cậu là thật đấy, chúng nãy thấy một đàn ông trông khả nghi lao từ trong , nên mới vội chạy tìm báo.”
Chúc Hòe móc từ trong túi một tấm danh , : “ chỉ bệnh nghề nghiệp thôi.”
Khi cô nhắc đến nhiệm vụ đây mà KP phản đối, chẳng nghĩa là, chuyện quá khứ của nhân vật, cô bịa thì bịa thôi ?
“ là thám tử tư, thỉnh thoảng cũng hợp tác với cảnh sát. Trước đây cũng từng xử lý vài vụ tương tự, nên trong lúc đó phản ứng nhanh quá…”
Cô khẽ vén tóc bên tai, ngại ngùng: “Thật , vốn thiện cảm với những nghệ thuật …….Cũng chịu tổn thất gì. Nếu gặp là , thì chắc là duyên phận , thể cho cơ hội để chuyện rõ hơn ?"
[Skadi] tiến hành kiểm định kỹ năng mị hoặc ---------
1/40.
Đồng đội: “………………….”
KP: “…………………………….….”
Đại, thành, công!