Tôi Có Một Nhóm Chat Toàn Người Xuyên Không - Chương 42: Lần đó, chúng tôi cùng nhau ngủ thiếp đi (2)
Cập nhật lúc: 2025-10-05 14:49:42
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lâm Tịch lâu ăn món . Nghe Đại Minh Bảo , cô giơ ngón cái lên: "Vẫn là giỏi nhất, Minh Bảo của tớ!"
Đại Minh Bảo khoác tay Lâm Tịch, hùng dũng về phía : "Đi thôi, thôi, ăn cơm thôi."
Hai tay trong tay thẳng quán, , để Tôn Hiển Tuyền dở dở đỗ xe phía .
Việc Đại Minh Bảo đặt thực sự cần thiết. Họ chỉ ở khu vực chờ lâu thì thấy của . Cả hai mùi thịt bò kích thích đến mức chịu nổi, lấy xong liền lao trong.
Khi đến bàn, cô lao công dọn dẹp xong chén đĩa của bàn . Hai xuống, nhanh bàn bên cạnh một nhóm bước .
Họ mặc thường phục, nhưng đầu vẫn tóc, mặt trang điểm đậm. Đại Minh Bảo thì thầm với Lâm Tịch: "Đây là diễn viên quần chúng của đoàn phim. Có ai cũng xinh ?"
Đại Minh Bảo đặc biệt ngưỡng mộ những cao. Cô chỉ cao một mét năm mươi tám. Hồi Lâm Tịch còn học cùng, cô thường xuyên hỏi Lâm Tịch rằng khí ở độ cao một mét sáu lăm thế nào.
Chấp niệm của Đại Minh Bảo, từ nhỏ đến lớn, luôn là gặp khác, ánh mắt đầu tiên chắc chắn chiều cao của họ.
Lâm Tịch kỹ, gật đầu tỏ ý tán đồng. Đại Minh Bảo tươi đến mức lộ cả răng.
...
Quán Lẩu Bò phục vụ nhanh. Bên ăn lẩu đều là vị cay, nhưng vì khách ngoài tỉnh nhiều nên họ còn đặc biệt chuẩn một quầy gia vị như trong các quán lẩu lớn.
Là Tây Nam chính gốc, Lâm Tịch nước chấm luôn đủ bột ớt rang, rau mùi, hành lá, rau diếp cá, cà chua chần nóng, muối, bột ngọt thêm nước dùng nguyên chất là thành.
Lẩu bò sẵn củ cải. Thịt và củ cải là sự kết hợp tuyệt vời. Khi món mang lên, Lâm Tịch nhịn uống một chén nước dùng mới bắt đầu ăn.
Cô chấm miếng thịt bò ớt, ăn xuýt xoa cay đến chảy nước mắt, nhưng càng ăn càng thấy ngon.
Ăn một hồi, bên cạnh dù mấy trai cô gái xinh xắn, cô cũng chẳng còn tâm trí chú ý nữa. Đợi đến khi bụng tròn vo, cô cầm ly nước mơ chua lạnh nhấp một ngụm mới thong thả quanh.
Bên bàn cạnh đó là mấy trông như diễn viên đoàn phim, ăn tám chuyện rôm rả.
"Các xem, Lâm Ảnh hậu đến, liệu bà điên bám theo ?" Một cô gái mặc áo len cổ lọ màu hồng khẽ hỏi.
Nếu nhờ thể chất của cải tạo, Lâm Tịch chắc chẳng nổi giọng nhỏ như muỗi .
Nghe thấy chuyện hóng hớt, Lâm Tịch lập tức lên tinh thần, lẳng lặng tập trung lắng .
"Cậu hỏi câu thừa thãi quá. Lâm Ảnh hậu mà ngoài phim, bà bao giờ theo." Người câu là cô gái đối diện. Cô vẻ hiềm khích với cô gái áo hồng nên giọng hề khách khí: "Với , thấy Tiểu Khả thế cũng quá lời. Dù gì thì chỉ tìm con gái thôi, cần khó ?"
Cô áo hồng liền đỏ mặt, phục đáp: "Tớ gọi bà là bà điên gì sai? Con gái bà với Lâm Ảnh hậu là bạn học, bạn bè thiết đến chứ cũng thể ngày nào cũng dính lấy ? Con gái mất tích thì báo cảnh sát chứ, cứ bám theo Lâm Ảnh hậu mãi?"
Giọng cô gay gắt, cứ như chính mới là phiền. Cô gái đối diện định tiếp thì bên cạnh kéo : "Cậu bớt , đang ở ngoài đấy. Hơn nữa, , Lâm Ảnh hậu là thần tượng của Tiểu Khả. Cậu thần tượng của cô , cô chịu ?"
"Bây giờ ai cũng là truyền thông tự do. Nếu tung lên mạng, lúc đó tất cả chúng đều gặp rắc rối." Trong giới giải trí, điều gì nên , điều gì nên , mỗi đều cán cân trong lòng.
Bị nhắc nhở như , cô áo hồng liền ngậm miệng, thêm câu nào.
...
Bữa ăn tối ở bàn bên cũng nhanh chóng kết thúc. Từ mẩu đối thoại ngắn ngủi, Lâm Tịch cũng hiểu rõ phần nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-co-mot-nhom-chat-toan-nguoi-xuyen-khong/chuong-42-lan-do-chung-toi-cung-nhau-ngu-thiep-di-2.html.]
Minh Lệ, của Minh Thư, bao giờ từ bỏ việc tìm kiếm con gái. vì manh mối gì, bà chỉ thể bám theo Lâm Mộ Hy, bạn nhất của Minh Thư với hy vọng tìm chút tin tức.
Vì , bấy nhiêu năm qua, Lâm Mộ Hy đóng phim ở , Minh Lệ đều sẽ theo đến đó.
Nhiệm vụ Minh Thư giao cho Lâm Tịch đến giờ vẫn thành. Cô đang nghĩ cách tiếp cận Minh Lệ thì Tôn Hiển Tuyền thanh toán xong và .
Lâm Tịch khoác áo, cùng hai về khách sạn.
Gia đình Tôn Hiển Tuyền giàu , lúc du lịch ở Ô Phong trấn mới bắt đầu nổi, nhà họ Tôn đầu tư khách sạn ở đây. Giờ khách sạn đó trở thành một trong những nơi nổi tiếng nhất trấn, thậm chí còn mở thêm hai chi nhánh.
Một chi nhánh ngay cạnh khu phim trường – nơi Đại Minh Bảo luôn chọn ở mỗi khi đến chơi, vì tò mò xem giới giải trí thật sự thế nào. Lâm Tịch sắp xếp ở phòng bên cạnh cô .
Để phù hợp với đặc trưng của Ô Phong Trấn, khách sạn nhà Tôn Hiển Tuyền cũng nổi bật với phong cách cổ kính. Từ sảnh khách sạn đến phòng, thể mỗi bước là một cảnh. Trong phòng, trừ bộ chăn ga gối đệm màu trắng, thứ đều là màu gỗ trầm ấm.
Phòng của Lâm Tịch rộng. Kéo rèm cửa , thể cảnh Ô Phong Trấn - đèn đuốc đêm lấp lánh như ngân hà, cầu cổ, đình đài, nước chảy, núi xa mờ ảo.
Giữa dòng , vài cô gái mặc trang phục truyền thống ôm bó hoa tươi qua, cảnh tượng như mơ, khiến cảm giác thời gian giao thoa giữa quá khứ và hiện tại.
Lúc , tiếng chuyện từ hành lang vọng đến, càng lúc càng lớn. Lâm Tịch tiến mở cửa.
"Mộ Hy, con với con bé thiết nhất, hai đứa cùng đến Ô Phong Trấn phim. Tin nhắn cuối cùng Tiểu Thư gửi cho dì, con bé cùng con về đến khách sạn. Con cho dì , Tiểu Thư rốt cuộc ? Đã xảy chuyện gì?"
"Gần tám năm , Mộ Hy, con dì xem, dì sắp sống nổi nữa . Con coi như thương xót dì, cho dì , đêm hôm đó, rốt cuộc xảy chuyện gì."
Trong hành lang, Minh Lệ kéo tay một phụ nữ xinh tên Lâm Mộ Hy, khẩn khoản cầu xin. Cô gái đối diện đợi bà xong mới nắm tay bà.
"Dì ơi, con . Con chỉ nhớ, đêm hôm đó, con và Tiểu Thư cùng về khách sạn tắm ngủ. Lúc con ngủ, Tiểu Thư ngủ . Sáng hôm tỉnh dậy, Tiểu Thư còn giường nữa."
"Từ đó về , con cũng bao giờ gặp Tiểu Thư. Dì , con cho dì, mà là con thực sự gì cả. Dì hiểu mà, bấy nhiêu năm qua con cũng từng quên tìm kiếm Tiểu Thư. Mỗi tháng con vẫn đến cảnh sát báo cáo, mong tin tức."
"Dì, dì hãy trấn tĩnh , chúng cùng tìm Tiểu Thư. Cùng tìm cô ." Lâm Tịch thấy cô gái tên Lâm Mộ Hy nắm c.h.ặ.t t.a.y Minh Lệ, hốc mắt dần đỏ hoe.
Minh Lệ cô gái, nước mắt giàn giụa. Hai ôm nức nở. Tiếng bi thương, khiến rơi lệ, thấy đau lòng.
Từ đầu đến cuối, cả hai dường như hề phát hiện sự tồn tại của Lâm Tịch.
Lâm Tịch giường, kể những gì cô cho Minh Thư.
Minh Thư xong, đột nhiên cảm thấy đầu đau nhức dữ dội. Cô kìm ôm lấy đầu.
Thanh Hương và những hầu bên cạnh giật , vội vàng tiến lên hỏi han, nhưng lời họ như vỡ vụn trong khí.
Minh Thư trả lời, rằng , nhưng khuôn mặt của những bỗng nhiên xuất hiện nhiều hình ảnh chồng chéo lên . Những lời hỏi han cũng nhập thành tiếng vọng truyền tai cô.
Đầu óc đau như nổ tung. Minh Thư chỉ cảm thấy như đang trôi giữa trung – mơ hồ, tỉnh táo đến đáng sợ. Cô ôm đầu, đau đớn lăn lộn giường.
Hoàng đế tin lập tức sai thái y đến. Khi châm cứu, Hoàng đế nổi giận, cả hậu cung rối loạn, kéo đến xem.
Lâm Tịch đợi mãi thấy Minh Thư, phản hồi, đành mở điện thoại nhắn tin cho Đại Minh Bảo chuyện phiếm. Chưa kịp gửi , tin nhắn mới bật lên:
【Thế giới cung đấu - Minh Thư: Không đúng, đúng. Khi ngủ, Mộ Hy cũng ngủ , chúng cùng ngủ .】